Chương 46: (Vô Đề)

Dương Ngọc Trân khẽ xoay ngón tay trắng nõn, mềm mại như ngọc, vẫn luôn nắm lấy một chiếc trâm cài sắc hồng nhạt. Chiếc trâm kia chế tác tinh xảo, vừa liếc mắt đã thấy sắc đá quý phấn nộn lấp lánh, song nếu hơi nghiêng đầu nhìn lại, sẽ thấy sắc hồng càng về sau càng trầm. Dương Ngọc Trân nhìn một hồi, cảm thấy chiếc trâm này cùng chính mình có vài phần tương tự.

Chốn cung đình người người đều nói nàng ôn nhu như nước, nhưng chỉ có nàng và những cung nhân thân cận mới rõ, tâm nàng vốn chẳng hề ôn nhu như bề ngoài. Ngay cả Lương Phù Quân cũng không thể sánh với nàng về phần tàn nhẫn, độc lệ. Nàng không biết Thiều Âm thật sự nhìn thấu được bản tâm mình, hay chỉ là tiện tay chọn đại một chiếc trâm mà thôi. Nếu chiếc trâm này không phải do Hoàng Hậu ban tặng cho Thiều Âm, vậy thì lại càng tốt.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, độ cong nhàn nhạt tựa tiếu phi tiếu, thoạt nhìn như ôn nhu hòa nhã, kỳ thực lại lạnh băng đến rợn người. Dù sao đi nữa, bao năm sống trong cung thất nhàm chán vô vị, rốt cuộc cũng có chút chuyện khiến lòng nàng gợn sóng. Thiều Âm kia tuy vụng về, khiến người tức giận, nhưng lại như một viên sỏi ném xuống mặt hồ phẳng lặng của nàng, gợi lên một vệt gợn khẽ khàng.

Ánh mắt nàng thoáng chuyển, cuối cùng cũng bảo cung nữ bên cạnh đem chiếc trâm cất đi.

Thiều Âm trở lại Thừa Càn Cung, lúc ấy Quý phi đã tỉnh, đang cùng Xuân Phong bàn luận về tân tiến cung Thục phi nương nương, nói nàng có bao nhiêu kiều quý, bao nhiêu được sủng.

"Nghe nói mấy ngày rồi đều dùng thủy tẩy thân thể, món ngon vật lạ truyền không ít, phần nhiều chỉ nhấp một ngụm rồi lui xuống."

Lương Phù Quân cười lạnh một tiếng: "Nhà nàng chẳng phải đều là cái kiểu đó sao? Dựa vào sủng ái mà kiêu căng, dáng vẻ thì lòe loẹt buồn cười."

Dứt lời, nàng nhìn thấy Thiều Âm trở về, liền dừng lại đề tài, chỉ dặn: "Ngày mai theo ta đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúng ta cùng đi xem Thục phi rốt cuộc có tư sắc thế nào."

Thiều Âm dạo gần đây đối những chuyện như thế lại sinh ra vài phần hứng thú, không giống thuở trước còn ở bên cạnh hoàng đế, nửa điểm quan tâm cũng không có, nay gật đầu, vui vẻ đồng ý. Lương Phù Quân nhìn thấy, cũng thoả ý mỉm cười.

Ánh mắt nàng khẽ đảo, đuôi mắt bỗng thoáng hiện lên một tia sáng. Nàng quay đầu, lại nhìn về phía Thiều Âm, thấy trên cổ tay nàng có một vòng ngọc tử. Lương Phù Quân lặng lẽ thu ánh nhìn, trong lòng nghĩ thầm: "Tên nô tài kia nói muốn để trong nhà làm trân phẩm, cuối cùng vẫn không nỡ, đành đeo lên tay." Ý niệm kia vừa thoáng qua, Lương Phù Quân hôm ấy liền chẳng giao thêm việc gì cho Thiều Âm, để nàng an ổn ở lại Thừa Càn Cung nghỉ ngơi một ngày.

Thiều Âm cũng hiếm hoi được hưởng chút thanh tĩnh, mãi đến đêm yên giấc, đều an ổn bình lặng.

Sáng sớm hôm sau, là ngày thứ hai Thục phi tiến cung, nàng sẽ đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng Hậu, gặp mặt chủ vị của hậu cung. Các vị nương nương trong cung, kể cả Quý phi, đều sẽ cùng tề tựu tại Khôn Ninh Cung hôm nay. Thiều Âm hầu hạ Quý phi rửa mặt thay y phục, chờ cung nữ chỉnh trang xong, liền theo chủ tử thẳng hướng Khôn Ninh Cung.

Trên đường đi, Lương Phù Quân dặn nàng không được ngoi đầu ra trước, cứ an phận theo sát phía sau. Nàng lo Hoàng Hậu lại mượn cớ làm khó, còn Trân phi mấy hôm trước ở hành cung cũng biểu hiện kỳ lạ, sợ hai người kia ngầm liên thủ.

Lời chưa dứt đã tới trước Khôn Ninh Cung.

Hoàng Hậu nhìn thấy hai người, chỉ khẽ liếc về phía Thiều Âm thêm hai lần, không nói gì. Quý phi không nhắc đến Thiều Âm, mà mở miệng trước: "Hoàng Hậu nương nương đã từng gặp Thục phi nương nương chưa? Là người thế nào? Thần thiếp nghe nói nàng lớn lên rất dễ khiến người thương tiếc."

Hoàng Hậu thản nhiên đáp: "Từng gặp vài lần trong cung yến, chẳng lưu lại ấn tượng gì, chắc không phải hạng tư sắc nghiêng nước nghiêng thành."

Hai người nói qua nói lại, bọn nô tài bên cạnh đều làm như tai không nghe thấy. Thế nhưng lại có người không muốn đứng ngoài.

Trân phi vừa bước vào chính điện Khôn Ninh Cung, vừa cười nói: "Thần thiếp từng gặp nàng nhiều lần, cái gọi là khiến người thương tiếc, bất quá là cố ý làm ra vẻ. Một số người nhìn không ra, còn thần thiếp liếc mắt một cái đã nhận ra nàng tâm địa không tốt."

Nói đoạn, nàng hành lễ với Hoàng Hậu.

Sau khi được miễn lễ, Dương Ngọc Trân an toạ đối diện với Lương Phù Quân, ý cười như gió xuân hoà nhã, chẳng chút dấu vết của lời chua cay ban nãy.

Nàng tiếp tục cười: "Lúc còn nhỏ, nữ nhi nhà Lễ Bộ Thượng Thư thường mời thần thiếp đến chơi, bọn họ tỷ muội mỗi người một tính, tâm tư nhỏ nhặt thần thiếp đều hiểu. Chẳng qua không muốn so đo mấy chuyện hư vô ấy, vào cung rồi càng không qua lại với Thục phi nữa."

Quản Chỉ Hiền nhớ lại mấy lời đồn đãi trong cung, rằng Lương phi xưa nay ngang ngược, nhưng lại chưa từng dám chọc giận Trân phi. Bởi vì thuở còn khuê các, Trân phi từng khiến hai chị em kia nếm đủ đau khổ. Nàng bề ngoài dịu dàng ôn nhu, lại khiến ai nấy không dám tin nàng có thể ra tay độc ác, thế nên hai vị kia sau vài lần bị dằn mặt, liền không dám ho he thêm nữa.

Mấy người đang chuyện trò, lại có thêm vài phi tần tới nơi. Lan tần ngồi gần phía dưới, dung mạo đoan nhã dịu hiền, vừa nhấp trà vừa nghe đàm luận. Đôi lúc, ánh mắt nàng lại vô thức rơi lên người Thiều Âm, cũng chỉ là tò mò không rõ vị "hồng nhân" trong hậu cung này rốt cuộc có dung mạo ra sao.

Bỗng nhiên, Dương Ngọc Trân khẽ vuốt cây trâm trên tóc, ánh mắt hơi nhíu lại, như thể chiếc trâm khiến nàng không được thoải mái. Quả nhiên, nàng cười nhạt nói: "Cung nữ trong cung càng ngày càng không ra gì, đến một chiếc trâm cài cũng không biết cài cho chắc."

Thiều Âm đưa mắt nhìn về phía nàng, thấy trâm cài trên tóc chính là chiếc nàng tặng ra, thoạt nhìn chẳng có gì bất ổn, không rõ vì cớ gì lại khiến Trân phi bất mãn. Những người khác cũng quay mắt về phía nàng, trong đó có cả Quản Chỉ Hiền.

Quản Chỉ Hiền nhìn kỹ, sắc mặt thoáng trầm. Nàng dường như nhận ra chiếc trâm này. Đứng cạnh nàng là Tô Trung Kiệt, cũng nhìn theo, thoáng chốc ngừng thở. Không phải chiếc trâm này chính là do Hoàng Hậu ban cho Thiều Âm hôm trước sao? Khi ấy hắn còn tận tay đóng gói cùng tiểu nhị, nhớ rõ mồn một. Sao hôm nay nó lại xuất hiện trên đầu Trân phi?

Dương Ngọc Trân thấy ánh mắt mọi người tập trung, nét mặt khẽ nhiễm ý cười thẹn thùng: "Ai, thật không khéo, quấy rầy mọi người chuyện trò rồi." Nàng nhẹ buông tay, làm như đã chỉnh lại xong trâm cài trên tóc.

Lan tần bên dưới mỉm cười nói đỡ: "Trân phi nương nương, chiếc trâm này thật đẹp."

Nàng vốn chỉ có ý làm dịu bớt không khí, lại không ngờ Trân phi đón lời luôn: "Lan tần muội muội miệng ngọt thật. Bổn cung cũng thích chiếc trâm này lắm, là Thiều công công ra cung chọn giúp đấy."

Nói đến đây, ánh mắt Trân phi chuyển hướng sang Thiều Âm, càng cười càng thêm ôn nhu: "Thiều công công ánh mắt không tệ, chiếc trâm này lại chưa được ghi vào sổ trướng bổn cung, hẳn là lễ vật riêng. Bổn cung thật lòng thích món quà này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!