Thiều Âm nghỉ ngơi ba ngày. Ngày đầu, Hoàng hậu nương nương đích thân ra cung, đưa nàng dạo chơi khắp phố phường, lại còn mua không ít trâm cài và châu báu tặng nàng.
Ngày thứ hai, Thiều Âm an tĩnh nghỉ ngơi trong phủ một ngày, hôm sau lại ra ngoài đi dạo.
Đến ngày thứ tư, nàng phải nhập cung hầu trị. Thiều Âm nằm trên giường, lòng như tro nguội, trong đầu chỉ muốn mắng ông chủ. Cái khổ của việc phải đi làm, quả thật không gì sánh nổi.
Nhưng dù than thân trách phận, thì cũng đến lúc phải rời giường.
Làm việc bên ngoài, còn có thể xin nghỉ. Cùng lắm thì từ quan mà lui. Nhưng làm thái giám trong cung, không thể tuỳ tiện vắng mặt, thậm chí chậm một bước cũng là lỗi nặng. Khi ấy, không chỉ là bị trừ tiền tiêu hàng tháng, mà có khi phải mất cả tính mạng.
Thiều Âm cài trâm, ngáp dài, rồi lên xe ngựa vào cung.
Nàng không thể đi cửa chính, nên dừng lại nơi cửa nách. Bước xuống xe ngựa, nàng thu liễm thần sắc mệt mỏi, lấy thẻ bài đeo bên hông đưa cho thị vệ xem.
Bọn thị vệ rõ ràng cũng từng nghe thoại bản mà tiên sinh kể, lặng lẽ nhìn nàng một hồi thật lâu.
Một người ho nhẹ, trao trả lại thẻ bài, cười nói: "Thiều công công đi thong thả, đêm qua tuyết lại rơi dày, trong cung đường trơn trượt, công công nên cẩn thận một chút."
Thiều Âm gật đầu đáp lễ, rồi xoay người rời đi.
Phía sau, vẫn còn nghe được tiếng thị vệ đùa vui: "Quả nhiên là dung mạo không tầm thường."
"Đi đi, suốt ngày mộng tưởng cái gì." Nhưng người kia vẫn không nhịn được ngoái nhìn theo bóng lưng nàng, rồi thấp giọng nói: "Cũng may Thiều công công thiện lương, chứ nếu đổi lại là kẻ trước kia… với tính nết thế kia, các ngươi sớm bị trả thù rồi."
Thiều Âm loáng thoáng nghe được, vừa thẹn vừa bất đắc dĩ, cũng không rõ là ai đã lan truyền những lời vớ vẩn kia đi khắp nơi.
Nàng bước nhanh hơn, dẫm lên con đường tuyết vừa được quét sạch, hướng về Thừa Càn cung.
Hiện tại nàng vẫn đang hầu hạ tại cung Quý phi, trước tiên phải đến thỉnh an. Còn việc đưa trâm cho Trân phi, phải để sau.
Vừa tới gần Thừa Càn cung, chợt nghe đám cung nhân phía trước nhỏ giọng thì thầm:
"Muội muội của Lương phi nương nương hôm nay tiến cung thật sao?"
"Phải, kiệu hoa đã ra khỏi cửa phủ. Nghe nói Hoàng thượng sáng nay vốn định không lâm triều, muốn đợi tân nương nương nhập cung. Nhưng là Hoàng hậu nương nương đích thân khuyên nhủ, Hoàng thượng mới đổi ý lên triều."
Thiều Âm lập tức nhớ ra: Lương phi nương nương có một muội muội năm nay mới mười sáu, đúng là sắp tiến cung.
Thật sự dễ dàng được nâng vào cung như vậy ư?
Sắc mặt nàng càng thêm trầm tĩnh, trong lòng âm thầm cảnh giác. Hôm nay, e là cần phải đặc biệt cẩn trọng.
Nào ngờ khi đến Thừa Càn cung, liền nghe tiếng cười khẽ của Quý phi vọng ra.
Thiều Âm bước chân khựng lại, thầm nghĩ: "Quý phi nương nương tâm tình tốt như thế, lẽ nào không để tâm đến chuyện này?"
Lại ngẫm, từ khi nàng xuyên tới nơi này đã gần nửa năm, hiếm thấy cảnh các vị nương nương tranh sủng, trừ Lương phi nương nương có chút động tĩnh.
Nàng chậm rãi bước đến ngoài điện chính, cùng thái giám canh giữ đổi ca, vừa lúc bị Quý phi gọi vào: "Thiều Âm, ngươi vào đây."
Thiều Âm cúi người tiến vào. Quý phi ngồi nghiêng nơi thềm cao, dáng vẻ yêu kiều mị lệ, áo chưa chỉnh tề, tựa như vừa mới rời giường, phong thái biếng nhác mà mị hoặc. Nàng nửa cười nhìn Thiều Âm, ánh mắt lấp lánh, nhẹ giọng như xuân phong: "Ngươi xem có phải ta nói đúng không? Tân Thục phi mới đến kia, sao sánh được với Thiều công công của chúng ta."
Nàng đưa ra một bức hoạ, lại nhìn Thiều Âm mà gật đầu: "Không bằng Thiều công công mặt mày tinh xảo, cũng không bằng công công khiến người yêu thích. Thoạt nhìn yếu ớt như bệnh, dường như một hơi thở liền tiêu tán."
Không ai dám lên tiếng.
Thiều Âm cũng không dám, càng không muốn Quý phi đem dung mạo mình ra trêu ghẹo. Bản thân nàng chưa từng có ý thức mình là mỹ nhân.
Nàng liền tiến lên nhận lấy bức hoạ, thấp giọng nói: "Nương nương, điểm tâm đã chuẩn bị xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!