Lương Phù Quân bước nhanh về phía sân của Dương Ngọc Trân, Thiều Âm căng da đầu theo sát phía sau. Xuân Phong đi bên cạnh nàng, len lén kéo tay áo Thiều Âm, ánh mắt tràn đầy áy náy. Thiều Âm đâu trách nàng? Nàng từ trong giọng nói của Xuân Phong nghe ra được, nàng ấy là vì mình mà cố gắng, là muốn thay mình lập công, chứng minh bản thân không bị Trân phi nương nương làm dao động.
Nhưng Xuân Phong đâu hay rằng, những lời Trân phi từng nói với Quý phi nương nương, nay lại là nguyên nhân khiến cục diện trở nên như hiện tại. Nàng cũng không biết, Quý phi nương nương xưa nay ghét nhất là kẻ khác tranh giành người của mình.
Dương Ngọc Trân lúc ấy đang ở sương phòng nơi Lương Phù Quân trú ngụ, chỉ vài bước chân là đến. Nhìn thấy Lương Phù Quân mang theo người khí thế ồ ạt đi đến, ánh mắt nàng lập tức dừng lại trên người Thiều Âm. Lẽ nào là tiểu thái giám này sáng sớm đã đến cáo trạng với Lương Phù Quân?
Dương Ngọc Trân hơi liễm mi, thần sắc dịu dàng như nước, sắc mặt tinh tế ẩn hàm nhu tình:
"Ta còn chưa kịp hỏi ngươi chuyện mộ tình, ngươi vì sao đã giận đến như thế?"
Lương Phù Quân ngồi xuống vị trí chủ tọa bên cạnh nàng, mặt mày diễm lệ lại càng trở nên sắc bén:
"Chuyện của nàng ta tạm thời không bàn, ta chỉ muốn hỏi ngươi đêm qua rốt cuộc định làm gì?"
Lương Phù Quân vốn chẳng phải kẻ dễ chọc, nàng xuất thân từ thế gia quân hộ, dẫu dung mạo xinh đẹp khuynh thành, nhưng tuyệt không phải người chịu khuất phục. Tính tình nàng thẳng thắn, ra tay liền thấy máu. Chính vì thế, dẫu không khéo léo đấu tâm cơ như các phi tần khác, nàng vẫn giữ được vị thế vững chắc trong hậu cung. Nhiều người trong cung e dè nàng không phải vì quyền thế, mà bởi tính cách tàn nhẫn, dám giữa chốn đông người lột mặt nạ kẻ khác rồi đạp dưới chân.
Song, Dương Ngọc Trân lại là một ngoại lệ.
Hai người vốn là bạn thân từ thuở khuê môn, tuy thỉnh thoảng có lời qua tiếng lại, nhưng cũng giống như tiểu phu thê cãi nhau vì những chuyện cỏn con, giận đó rồi thôi.
Dương Ngọc Trân vẫn ung dung, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Ta chỉ thấy tiểu nô tài bên cạnh ngươi bộ dạng rụt rè như con mèo nhỏ, trêu chọc một chút rất thú vị. Đêm qua vừa thấy nàng từ phòng bước ra, ta liền đùa vài câu."
Nói đến đây, nàng lại càng ra vẻ đùa cợt:
"Thấy nàng xinh đẹp như thế, ta cười nhạo nàng giống nữ nhân, nào ngờ vì chút chuyện ấy mà đi cáo trạng với ngươi thật sao? Đúng là nữ nhân mới hay bày trò nhỏ nhen như thế."
Lương Phù Quân sắc mặt trầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng bỗng sinh ra một tia nghi hoặc. Lẽ nào Dương Ngọc Trân đã nhận ra thân phận thật sự của Thiều Âm? Nàng đã biết nàng ấy là nữ tử?
Nàng nghiêm giọng cảnh cáo:
"Bất kể tính tình nàng ra sao, nàng là người của bản cung. Ngươi biết rõ, bản cung ghét nhất là kẻ khác chạm vào đồ vật của ta."
Lập tức trong phòng những nô tài khác đều quỳ rạp xuống. Khi chủ tử tức giận, chẳng ai trong bọn họ dám mở miệng.
Dương Ngọc Trân lại quay đầu nhìn Thiều Âm, giọng nói thong thả:
"Ngươi nói xem, ta đã chạm đến nàng ở chỗ nào?"
Thiều Âm chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng chẳng dừng trên khuôn mặt mình, mà là dán chặt vào vị trí trước ngực. Trái tim trong khoảnh khắc ấy như ngừng đập, mãi một lúc sau mới có thể tiếp tục nhịp đập, nhưng lại như bị đè nén trong lồng ngực, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nàng bất giác nhớ đến giấc mộng đêm qua, cảm giác như ác mộng trở thành hiện thực. Ngẩng đầu nhìn về phía Lương Phù Quân, cũng vừa lúc bắt gặp ánh mắt nàng ấy nhìn lại.
Thiều Âm khẽ nói:
"Trân phi nương nương chỉ hỏi vài câu, cũng không có khi dễ nô tài."
Lời này rõ ràng là nghịch với lương tâm, bởi đêm qua nàng quả thực cảm thấy mình bị Trân phi nương nương đùa giỡn. Nhưng so với cách Quý phi áp chế, Trân phi không lưu lại chút dấu vết nào, dù có bị hỏi tới, nàng ta cũng có thể giảo biện một cách thản nhiên.
Nàng không dám để hai vị nương nương vì mình mà nảy sinh hiềm khích. Không phải vì nàng lương thiện hay cao thượng gì, mà bởi nàng hiểu rõ, nếu trở thành công cụ tranh đoạt thì dù có được sủng ái bề ngoài, kết cục của nàng nhất định không tốt.
Hậu cung này, ai dễ chọc đâu?
Lương Phù Quân nhìn nàng thật sâu, Dương Ngọc Trân cũng thu ánh mắt về đặt trên người Thiều Âm. Nhìn như vậy, không giống nàng ấy đi tố cáo. Nếu thật là vậy, sao nàng lại nói ra những lời che chở kia? Hay là muốn tỏ lòng trung thành trước mặt mình?
Không đến mức ấy.
Ánh mắt nàng thâm sâu, khiến Thiều Âm càng không dám đối diện, đành cúi đầu thật thấp. Trong lòng nàng biết rõ, Trân phi là người đáng sợ hơn cả Hoàng Hậu và Quý phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!