Chương 34: (Vô Đề)

Sau khi kết thúc tiểu nhật tử, Thiều Âm cả người khoan khoái thấy rõ. Ngay cả khi đang hầu hạ Quý phi, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Xuân Phong và các cung nữ, trên gương mặt nàng cũng hiện lên chút ý cười nhàn nhạt.

Nàng vốn dĩ đã xinh đẹp tinh xảo, khoác lên người bộ thái giám phục lại càng khiến người khác khó phân thật giả, đôi khi còn khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ, nhầm tưởng là nam tử phong tư yểu điệu.

Quý phi nhìn thấy khóe môi nàng ẩn hiện ý cười, trong lòng bất giác thầm nghĩ: Chẳng trách tên cẩu hoàng đế mấy ngày trước lại si mê nàng đến vậy. Với dung mạo thế này, ai mà không động lòng?

Thiều Âm không hề hay biết ánh mắt Quý phi đang đặt lên mình.

Hôm nay trời hiếm khi sáng sủa, ánh nắng trải lên thân người, mang theo hơi ấm nhẹ dịu.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, bất luận là nghĩ đến nhà cửa Hoàng hậu ban thưởng, hay suối nước nóng được hứa hẹn, trong lòng đều không khỏi có chút mong đợi.

Sống ở nơi này, từng ngày trôi qua, lại thấy nhẹ nhõm hơn ngày trước.

Chiều hôm ấy sau khi hạ trực, Tô Trung Kiệt chặn đường nàng, cười hỏi:

"Thiều công công hạ trực rồi sao? Giờ định về thẳng phòng à?"

Thiều Âm nhanh trí đoán được dụng ý của hắn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn:

"Tô công công, chẳng hay nương nương có việc tìm ta?"

Tô Trung Kiệt đáp:

"Đương nhiên là chuyện tốt. Thiều công công thay thường phục rồi theo ta một chuyến."

Hắn phất tay ra hiệu cho thái giám phía sau dâng lên một bộ y phục thường dân:

"Nương nương đoán Thiều công công chưa có thường phục, nên đặc biệt chuẩn bị cho một bộ."

Thiều Âm trở về phòng, nhìn thấy bộ y phục màu xanh nhạt trải trên giường.

Vải vóc không quá hoa mỹ, nhưng khi chạm tay vào lại mềm mại khác thường, mặc trên người hẳn sẽ vô cùng thoải mái.

Nàng thay y phục, tháo mũ thái giám, đơn giản búi tóc cao, lấy một sợi dây xanh nhạt cột lại. Đứng trước tấm gương đồng mờ nhạt sửa sang, nhưng gương quá mờ, cũng chẳng nhìn rõ dung mạo mình lúc này ra sao.

Vừa mở cửa, Tô Trung Kiệt liền thoáng ngẩn người.

Chỉ là y phục hơi tươi sáng một chút, mà đã làm nổi bật dung nhan tuyệt sắc của nàng.

Màu xanh ấy, tựa như lá sen nhàn nhạt giữa làn nước trắng, mềm mại lại thanh lệ.

Mỹ nhân ai lại chẳng muốn ngắm? Nụ cười trên mặt Tô Trung Kiệt càng thêm chân thành:

"Mời Thiều công công, nương nương đang chờ chúng ta bên kia."

Sao có thể để Hoàng hậu nương nương đợi lâu? Mọi người vội vàng cất bước.

Lần này là lần đầu tiên Thiều Âm rời cung kể từ khi đến thế giới này.

Nàng cùng Hoàng hậu và Như Ý ngồi chung trong một chiếc xe ngựa.

Như Ý không kìm được liếc mắt nhìn Thiều Âm một cái: nương nương vì sao lại cho nàng ấy cả một tòa nhà?

Hoàng hậu cũng hiếm khi mặc thường phục, trên tóc không còn cài nhiều trâm ngọc như trong cung.

Dù giản dị là vậy, khí chất cao quý vẫn không cách nào che lấp.

Khoé mắt nàng vương nét cười nhàn nhạt, quay sang Như Ý hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!