Chương 30: (Vô Đề)

Khôn Ninh Cung.

Hoàng hậu nghênh đón Quý phi, thấy phía sau nàng là Thiều Âm thì không khỏi nhìn thêm vài lần.

Chẳng bao lâu, nàng phát hiện y phục trên người Thiều Âm có phần không vừa người.

Sắc mặt Quản Chỉ Hiền vốn đã thanh lãnh, nay lại phủ thêm một tầng băng sương.

Lương Phù Quân ngồi xuống, Thiều Âm đứng sau lưng nàng, cung kính như thường lệ.

Chỉ là, Lương Phù Quân dường như biết trong lòng Thiều Âm có chút không vui, còn cố tình đắc ý nhìn cô một cái.

Quản Chỉ Hiền cười lạnh, từng chữ một như đóng băng bắn về phía Lương Phù Quân:

"Hôm nay Quý phi tới đây không phải là để cùng ta thương thảo kế hoạch sao? Hay là... tới để khoe khoang?"

Giọng nàng lạnh thêm hai phần:

"Bất quá, Lương Phù Quân, bổn cung khuyên ngươi tốt nhất đừng thử thách giới hạn của ta."

Lương Phù Quân mỉm cười, ý cười xinh đẹp:

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không phải vì muốn khiêu khích người mà cao hứng. Chỉ là... chúng ta đều biết vài chuyện không thể nói ra, cho nên trong lòng có chút hân hoan thôi."

Ánh mắt Quản Chỉ Hiền sắc bén, liếc nhìn về phía Quý phi đúng hơn là người đứng sau Quý phi: Thiều Âm.

Thiều Âm vốn đã bị khí thế của Quý phi đè nén, nay thêm ánh mắt lạnh lẽo của hoàng hậu, càng cảm thấy không thở nổi.

Cô lặng lẽ nâng tay, tay trái xòe ra, tay phải chỉ chụm hai ngón giữa và áp út, khẽ chạm lên lòng bàn tay trái, khớp ngón tay hơi cong, rồi nhẹ nhàng dập đầu với Hoàng hậu.

Ánh mắt cô thủy nhuận, dịu dàng, mang theo xin lỗi và cầu khẩn.

Quản Chỉ Hiền bị động tác đó lay động. Lạnh lẽo trong lòng lập tức tan hơn nửa.

Cũng không uổng công nàng từng coi Thiều Âm như người một nhà, giữ lại trong cung, hóa ra cô vẫn còn đặt nàng trong tim.

Quý phi thấy Hoàng hậu chỉ liếc nhìn Thiều Âm một cái mà sắc mặt đã hòa hoãn, liền lập tức quay đầu, ánh mắt cũng dừng lại trên người Thiều Âm.

Lúc này, Thiều Âm đã thu tay về, cúi đầu như thường ngày.

Lương Phù Quân đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm.

Nàng biết, Hoàng hậu tuyệt đối không phải chỉ vì một cái liếc mắt mà nguôi giận.

Thiều Âm đã âm thầm đứng về phía hoàng hậu?

Xem ra tâm của người này... chưa chắc đã thuộc hoàn toàn về mình.

Quản Chỉ Hiền thấy sắc mặt Lương Phù Quân thay đổi, không còn đắc ý như trước, liền càng thoải mái. Nàng nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên hỏi:

"Về phần Lương phi, hiện giờ ngươi có ý định gì?"

Loại chuyện như thế, không phải lần đầu giữa hai người.

Bình thường nếu đụng đến lợi ích riêng, họ tranh đấu không nhượng bước. Nhưng chỉ cần là chuyện bất lợi cho cả hai, họ liền tạm gác ân oán, bắt tay hợp tác.

Lương Phù Quân tuy bất mãn chuyện hoàng hậu và Thiều Âm liên thủ giấu nàng, nhưng nàng cũng biết, quan trọng nhất là khiến cả hậu cung đều hiểu rõ: Thiều Âm không phải ai cũng có thể động vào.

Đáy mắt nàng lóe lên tia giễu cợt, nhưng dưới lớp giễu cợt đó, chính nàng cũng không nhận ra, còn có một tia dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!