Chương 28: (Vô Đề)

Lương phi trở về chính cung, hồi thần rất lâu.

Trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh vị hoạn quan kia — sau khi bị nàng quát mắng và sỉ nhục, vẫn mang dáng vẻ nhu nhược, đáng thương đến mức khiến người khác khó chịu.

Nàng căm hận hắn, vì hắn mà mình phải nghe Quý phi mắng mỏ, càng ghen ghét hắn có thể phô bày dáng vẻ mình hằng khao khát có được — dịu dàng, nhẫn nhịn, lại khéo léo làm người ta thương tiếc.

Ghen ghét và oán hận dần dần bén rễ trong lòng nàng, cuối cùng sinh sôi thành một ý niệm độc địa.

Nếu Quý phi có thể lấy hắn từ tay Hoàng hậu, lại khiến Hoàng thượng đồng ý để hắn ở lại Thừa Càn Cung, vậy... nàng cũng có thể làm được chứ? Chỉ cần Thiều Âm vào cung mình, hắn sẽ là người của nàng, là thái giám của Vĩnh Thọ Cung. Đến lúc đó, nàng muốn hắn cúi đầu thế nào thì phải cúi đầu thế ấy, xem hắn còn dám giở giọng lắm lời với mình nữa không.

Nàng nhất định sẽ cho Thiều Âm hiểu rõ thế nào là chủ tử, thế nào là nô tài.

Sáng hôm sau, Lương phi lập tức tới tìm Hoàng thượng.

Hoàng thượng ban đầu không muốn gặp, nàng bám lấy Tiền công công năn nỉ mãi, phải đến lần thứ ba bẩm báo, người trong điện mới bất đắc dĩ sai người cho nàng vào.

Lương phi mang theo hai món điểm tâm do cung nữ trong cung nàng làm, vừa vào cửa liền tươi cười nói: "Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay đích thân xuống bếp, làm hai món điểm tâm, chỉ mong Hoàng thượng nếm thử."

Nhưng Hoàng thượng chẳng mảy may cảm động.

Trong hậu cung này, phi tần địa vị cao đa phần là ái nữ của các trọng thần triều đình, rất nhiều người không phải do hắn muốn cưới, mà là do thế cục bắt buộc. Trong đó chỉ có Quý phi là hắn từng thật lòng động tâm, bởi nàng có nhan sắc, lại khéo léo lấy lòng. Nhưng cảm giác mới mẻ ấy cũng chỉ kéo dài một đoạn thời gian.

Còn như Lương phi — một nữ nhân dung mạo tầm thường, tính tình lại hay oán giận — ba ngày là hắn đã thấy phiền. Sau này nàng sinh được một hoàng tử, Hoàng thượng mới miễn cưỡng đến Vĩnh Thọ Cung đôi lần. Về sau, hầu như chẳng còn ghé qua nữa.

Lúc này nàng lại lấy lý do tự tay làm điểm tâm, hắn nào tin nổi? Nữ nhân hậu cung ai thật sự xuống bếp? Chẳng qua đứng ngoài cửa chỉ đạo, để cung nữ làm rồi nhận là mình mà thôi.

Hoàng thượng lạnh mặt nhìn nàng, ánh mắt có phần thiếu kiên nhẫn: "Ngươi tới rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thấy hắn không mấy hứng thú, Lương phi đâu dám dài dòng thêm. Nàng do dự một thoáng, cân nhắc có nên mở miệng hay không. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Thiều Âm ở trước mặt Quý phi đẩy nàng vào thế khó, trong lòng liền dâng lên một cơn giận.

Cuối cùng nàng vẫn mỉm cười, nói: "Thần thiếp hôm qua đến thỉnh an Quý phi nương nương, vừa hay gặp Thiều công công. Thần thiếp thấy hắn ở nơi đó dường như không được thoải mái cho lắm, nghĩ nếu Hoàng thượng muốn giữ hắn trong hậu cung, chi bằng cho hắn đến Vĩnh Thọ Cung, thần thiếp sẽ chăm sóc tốt."

Vừa nghe đến chuyện này, mặt Hoàng thượng đã sầm lại.

Việc Thiều Âm bị Quý phi đưa đi, hắn vốn đã có chút bất mãn trong lòng. Giờ lại thêm một Lương phi đến xin người, hắn chẳng có tâm trí nghĩ ngợi sâu xa, chỉ thấy những nữ nhân này đều vì muốn giữ hắn lại trong cung, để mượn cớ khiến mình phải đến đó nhiều hơn, nâng cao địa vị của các nàng.

Hắn càng nghĩ càng tức, ngay tại chỗ hất đổ khay điểm tâm Lương phi mang đến.

Răng rắc một tiếng giòn vang, sứ vỡ tung tóe khắp mặt đất, ngắt lời nàng giữa chừng.

Trưa hôm đó, tin Lương phi chọc giận Hoàng thượng, bị phạt quỳ ngoài Ngự Thư Phòng suốt một canh giờ đã truyền khắp hậu cung, thậm chí ra cả ngoài cung, đến tai một số trọng thần.

Mọi người nghe ra được — hóa ra cũng là vì một người: Thiều Âm, vị thái giám được Quý phi sủng ái kia.

Không ai hiểu nổi Lương phi nghĩ gì, lại bắt chước Quý phi đến xin người từ tay Hoàng thượng.

Thừa Càn Cung, Lương Phù Quân ngồi thưởng trà, nghe tin tức mà bật cười thành tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc. Nàng nghiêng đầu nhìn Thiều Âm, khẽ ngoắc tay gọi lại gần.

Thiều Âm không ngờ Lương phi lại ngu ngốc đến vậy.

Quý phi đến xin người còn có lý do, lại được Hoàng hậu âm thầm nâng đỡ, mà Lương phi thì có gì? Vốn đã không được sủng ái, lại hồ đồ tự mình đi cầu xin, không bị phạt mới lạ.

Nàng bước đến cạnh Lương Phù Quân, người kia liền hài lòng gật đầu, cong mắt cười: "Bổn cung cuối cùng cũng hiểu tại sao ngươi lại được Hoàng hậu nương nương coi trọng như thế."

Thiều Âm muốn nói — ta chưa từng giúp Hoàng hậu đối phó ai cả. So với Hoàng hậu, Quý phi e là cả đời cũng không sánh bằng. Mà nghĩ lại, Hoàng hậu chẳng phải là người có khả năng trở thành Thái hậu dễ dàng hơn sao?

Ý nghĩ đó chỉ vụt qua trong đầu.

Lương Phù Quân tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, nhét vào tay Thiều Âm, mỉm cười: "Thưởng cho ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!