Lương Phù Quân là người có khả năng khống chế d*c v*ng rất mạnh.
Dĩ nhiên, không phải việc gì nàng cũng muốn kiểm soát. Chẳng qua, nàng hy vọng bản thân có thể nắm quyền với những gì mình muốn điều khiển—bao gồm cả người lẫn sự việc.
Người trong cung của nàng, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nói xong, nàng để Thiều Âm xoa thái dương cho mình, ánh mắt cũng không rời khỏi y. Khi nhận ra Thiều Âm thở dài rất khẽ—gần như không thể nghe thấy—nàng lại không thấy tức giận, trái lại còn có cảm giác thỏa mãn.
Bởi vì điều đó chứng minh: cho dù trong lòng có mâu thuẫn, Thiều Âm vẫn không thể trái lệnh nàng. Đó là điều Lương Phù Quân muốn thấy nhất.
Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười ý vị, khẽ nghiêng người tựa thoải mái hơn trên giường.
Thiều Âm bước đến phía sau nàng, cúi đầu nói:
"Thần đi quá giới hạn."
Sau đó y chạm lên thái dương Quý phi, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa khẽ hỏi:
"Nương nương, lực độ thế này được chứ?"
Dù không thể sánh với Xuân Phong quen tay quen việc, nhưng trong lòng Lương Phù Quân lại càng thấy dễ chịu.
Nàng gật đầu, không kỳ vọng quá nhiều vào việc hầu hạ. Từ mấy ngày Thiều Âm ở trong cung, nàng đã nhìn ra: y không phải dạng giỏi nịnh nọt lấy lòng, càng không phải người nhờ vào tài khéo hầu hạ để làm vừa lòng hoàng đế và hoàng hậu.
Nàng cũng không nghĩ nhiều về việc đó. Thừa Càn Cung đông cung nữ thái giám như vậy, tìm người biết hầu hạ chẳng phải việc gì khó.
Chỉ là, lòng bàn tay dán lên thái dương kia rất tinh tế, ngón tay lại mềm mại linh hoạt đến bất ngờ.
Một nam nhân, bởi vì lý do nào đó, lại còn mềm mại hơn cả nữ nhân. Không biết với Thiều Âm mà nói, đó là may mắn... hay bất hạnh.
Trong phòng, than hỏa kêu "đùng" một tiếng, lại càng khiến không khí trở nên yên ắng.
Quý phi hôm nay mặc y phục có phần táo bạo, cổ áo mở hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cúi nhìn xuống, còn có thể thấp thoáng thấy tuyết trắng nơi ngực áo.
Thiều Âm lập tức dời ánh nhìn, chuyển sang chậu than đang cháy đỏ. Chậu than hôm nay như thiêu đến cực điểm, trong phòng cũng vì vậy mà trở nên nóng bức.
Hô hấp của Thiều Âm chậm dần, trong lòng lại bỗng nổi lên cảm giác bức bối vô cớ.
Lương Phù Quân nhắm mắt lại, không ngờ cảm giác từ thái dương lại ngày một rõ ràng. Thiều Âm xoa ấn rất chậm, từng động tác như mang theo vài phần lưu luyến.
Nàng mở mắt, tầm nhìn rơi vào chậu than hừng hực đỏ rực. Cảm giác trong tim, dường như có gì đó không chịu khống chế mà nhảy loạn.
Nàng khẽ liếc sang bên cạnh, chỉ thấy một vạt áo xanh lam nhạt của thái giám, chẳng có gì nổi bật. Thế nhưng trong đầu lại hiện lên vóc dáng mảnh khảnh của Thiều Âm.
Tận sâu trong đáy lòng nàng, như có một thứ gì đó đang muốn phá vỡ trồi lên.
Trái tim sau một hồi yên tĩnh lại trở nên rối loạn không yên.
Một tiếng nổ nhỏ lại vang lên từ chậu than, khiến nàng giật mình.
Lúc này, Xuân Phong đi vào, cúi đầu bẩm báo:
"Nương nương, Lương phi nương nương cầu kiến."
Không khí ám muội trong phòng như một gợn sóng bị phá vỡ, nhanh chóng tiêu tán.
Trong lòng Lương Phù Quân bỗng dâng lên một tia khó chịu, ánh mắt cũng lập tức trầm xuống.
Xuân Phong vội cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Quý phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!