Chương 20: (Vô Đề)

Tiếng than hỏa thiêu đốt vang vọng trong không khí yên tĩnh. 

Thiều Âm rũ mắt, ánh nhìn dừng lại nơi cổ áo hơi hé mở của Hoàng hậu. 

Làn da Hoàng hậu trắng bệch lạnh lẽo, xương quai xanh nổi bật khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, khiến ánh mắt Thiều Âm như mê đi. 

Ánh lửa lướt qua đuôi mắt nàng, Thiều Âm không kiềm được đem suy nghĩ trong lòng nói ra: 

"Dù cho nô tài có tô điểm thế nào, cũng chẳng thể sánh được một phần tư sắc của nương nương." 

Quản Chỉ Hiền dừng tay, ánh mắt từ đuôi mắt Thiều Âm chậm rãi chuyển đến đáy mắt nàng, nhìn sâu vào ánh nhìn của đối phương. 

Thiều Âm theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Quản Chỉ Hiền. 

Khoảng cách giữa hai người cực gần, đến mức cả hơi thở cũng hòa quyện vào nhau. 

Không khí giữa họ trở nên mập mờ và quyến rũ. 

Quản Chỉ Hiền giấu đi sự lưu luyến sâu thẳm trong đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt: 

"Ngươi cho rằng, bổn cung đang ghen vì ngươi đẹp hơn bổn cung sao?" 

Ánh mắt Thiều Âm dưới ánh nến khẽ rung động, lông mày, khóe mắt như được tô điểm thêm vẻ mỹ lệ. 

Dưới ánh nến, gương mặt thanh tú của nàng càng trở nên rõ ràng. Quản Chỉ Hiền ngắm nhìn một hồi, cảm thấy Thiều Âm còn đẹp hơn cả chính mình. 

Tim Thiều Âm khẽ run, nàng thì thào:

"Nô tài biết, nương nương không phải vì nô tài dung mạo, chỉ là không muốn nô tài phải khom lưng uốn gối trước Hoàng thượng." 

Quản Chỉ Hiền giơ tay, khẽ nhéo cằm Thiều Âm. Nhìn dung nhan nàng dưới ánh lửa, trong lòng Quản Chỉ Hiền rung động. 

Cảm giác như có một mãnh thú sắp thoát ra khỏi lòng ngực nàng. Những suy nghĩ không tên, cảm xúc không rõ, bắt đầu ăn mòn lý trí. 

Cuối cùng, Quản Chỉ Hiền dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt nhẹ theo đường cằm Thiều Âm, nhẹ giọng: 

"Năm đó, khi ta gả muội muội trong nhà đi, tâm tình dường như cũng giống thế này. Ta vốn chướng mắt phu quân nàng, giờ ngày tháng của nàng cũng chỉ tàm tạm mà thôi." 

Có lẽ là vì tiếc nuối. Có lẽ là vì nàng xem Thiều Âm như tỷ muội ruột, nên mới có cảm xúc khó chịu, chua xót đến thế. 

Trái tim Thiều Âm như mềm nhũn. Nàng không ngờ rằng, ở thế giới này, dù sinh tồn không dễ dàng, vẫn có người nguyện ý bảo vệ nàng. 

Nàng khẽ gọi:

"Hoàng hậu nương nương..." 

Thanh âm mềm nhẹ ấy khiến trái tim Quản Chỉ Hiền run rẩy. 

Tâm trí nàng rối loạn, tựa như một lớp màn bị xé rách. 

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Tô Trung Kiệt ở ngoài báo:

"Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đã trên đường đến." 

Quản Chỉ Hiền giật mình, vội giúp Thiều Âm chỉnh lại mũ, vuốt sợi tóc bên thái dương nàng, cuối cùng nhét sợi tóc ấy vào trong mũ: 

"Không cần quá mức như thế." 

Sợi tóc lòa xòa kia như mang theo ma lực, khiến gương mặt Thiều Âm càng khiến lòng người rung động. Quản Chỉ Hiền không muốn Hoàng đế nhìn thấy quá nhiều. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!