Chương 16: (Vô Đề)

Thiều Âm được lệnh tới cung của Quý phi. Thái giám hầu bên ngoài nói Quý phi đang ở bên điện chơi bài với hai cung nữ tâm phúc, bảo nàng chờ ở ngoài để đi thông báo trước.

Quý phi Lương Phù Quân đang uể oải chơi bài, nghe nói là Hoàng hậu sai Thiều Âm đến truyền chỉ thì có hơi bất ngờ. Nàng khẽ nhướn mày hỏi:

"Ngươi nói là Hoàng hậu phái Thiều Âm đến?"

Khóe môi nàng cong lên, đôi mắt lấp lánh ý cười. Khuôn mặt vốn đã diễm lệ giờ càng thêm sáng rỡ:

"Hắn không phải là người được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng thượng sao? Trong hậu cung này có ai là không chướng mắt hắn chứ? Hoàng hậu thế mà cũng dùng hắn? Có phải đang ngấm ngầm bảo ta xử lý hắn không?"

Thái giám truyền lời bước lên một bước, cung kính nói:

"Nương nương, việc này cũng mới truyền đến thôi, nô tài nghe nói Thiều công công đã trở thành người tâm phúc của Hoàng hậu. Nếu lời đồn là thật, thì việc Hoàng hậu phái hắn đến, chỉ e không phải muốn người xử phạt hắn."

Quý phi nghe vậy thì hơi sững lại, đáy mắt ánh lên suy nghĩ.

Một lát sau, nàng khẽ cười, ánh mắt càng thêm thâm sâu:

"Mới chỉ vài ngày thôi mà hắn đã trở thành người được sủng ái trong Khôn Ninh cung?"

"Hoàng hậu chẳng phải luôn có Tô Trung Kiệt bên người sao? Tên Tô công công đó lại để mặc cho Thiều Âm leo lên đầu à? Như thế chẳng phải là quá sơ suất rồi sao?"

Những người xung quanh đều im bặt, không ai dám bình luận. Ngay cả hai cung nữ chơi bài cũng rụt rè cúi đầu. Tô Trung Kiệt là đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu, địa vị trong cung còn cao hơn cả mấy cung nữ tâm phúc như họ.

Quý phi buông bài, nói:

"Truyền hắn vào đi. Bổn cung cũng muốn nghe xem Hoàng hậu phái hắn đến là vì chuyện gì."

Chẳng bao lâu, Thiều Âm vào điện, hành lễ xong liền truyền lời Hoàng hậu, chỉ nói mời Quý phi đến Khôn Ninh cung một chuyến.

"Chuyện gì mà không nói rõ? Nghe nói ngươi là người bên cạnh Hoàng hậu, đến cả chuyện này cũng không biết à?"

Giọng điệu của Quý phi mang theo sự trêu chọc lẫn khinh thường, không giống những phi tần thông thường trong hậu cung.

Thiều Âm không dám thể hiện chút phản kháng nào.

Quý phi xuất thân từ thế gia tướng lĩnh, phụ huynh nàng đều là danh tướng dọc ngang sa trường. Bản thân nàng lớn lên trong môi trường đó nên tính tình rất cương trực, mạnh mẽ. Lại có hậu thuẫn vững chắc, nên nàng muốn gì là có, không ai dám làm trái.

Trong nguyên văn, Thiều Âm nhớ rõ: Quý phi là người rất tàn nhẫn. Ngay cả hoàng đế và đa số người trong cung đều phải kiêng dè nàng, bởi vì khí thế "ngọc nát đá tan" ấy – dám đồng quy vu tận nếu bị chọc giận.

Thiều Âm đương nhiên biết rõ lý do Hoàng hậu phái Quý phi đến, nhưng nàng không thể nói. Nơi này có quá nhiều người, không thể để bí mật bị truyền ra ngoài.

Nàng cúi đầu, cung kính đáp:

"Hoàng hậu không nói rõ, chỉ bảo nương nương đến sẽ biết."

Quý phi nghe vậy thì khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy Thiều Âm thật sự không thú vị gì, vậy mà lại có thể khiến cả Hoàng đế và Hoàng hậu sủng ái.

Nàng bước tới, dùng móng tay khẽ nâng cằm Thiều Âm, bắt nàng ngẩng đầu. Ánh mắt nàng quét qua gương mặt xinh đẹp, trong trẻo của Thiều Âm, đôi mắt long lanh kia khiến nàng bất giác nghi hoặc: Chẳng lẽ chỉ vì gương mặt này?

Quý phi có thể hiểu được tại sao gương mặt này lại mê hoặc được hoàng đế. Nhưng Hoàng hậu... không phải là loại người dễ bị sắc đẹp làm lay động.

Nàng và Hoàng hậu giao tình bao năm, chưa từng thấy Hoàng hậu là kẻ không có đầu óc.

Dù Hoàng hậu có sủng ái thế nào, chỉ cần nghĩ đến việc Thiều Âm từng được Hoàng đế ân sủng, thậm chí vì hắn mà bỏ bê chính sự, không phê tấu chương, nàng liền càng không thuận mắt.

Nếu không có những "nịnh thần" như hắn, thì phụ huynh nàng – đang trấn giữ biên cương – đâu đến nỗi lâm vào cảnh thiếu thốn lương thảo, bị động trên chiến trường.

Đáy mắt Lương Phù Quân lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng nàng vẫn đưa tay ra sau lưng, rũ mắt nhìn Thiều Âm đang cúi người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!