Chương 13: (Vô Đề)

Quần áo bị xé rách trong khoảnh khắc ấy, Thiều Âm như một con chim sợ cành cong, không thể khống chế mà hét chói tai.

Nàng lập tức đẩy tay Hoàng hậu ra, chật vật lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất, kinh hoàng nhìn mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt.

Nàng không thể tin được, Hoàng hậu vốn ngày thường luôn điềm tĩnh và khắc chế, vậy mà lại có thể làm ra hành động như vậy.

Quản Chỉ Hiền vẫn giữ vẻ mặt vô biểu tình, khí thế quanh thân không hề thu liễm. Ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt hoảng sợ của Thiều Âm, rồi dần dần trượt xuống—dưới chiếc cổ mảnh khảnh là xương quai xanh tinh xảo và gầy guộc.

Nhìn thấp xuống một chút nữa là lớp băng vải trắng quấn chặt lấy ngực.

Chính lớp vải ấy đã che giấu đặc điểm nữ nhi của Thiều Âm, khiến không ít người trong cung bị đánh lừa.

"Hiện tại, ngươi còn lời gì để nói nữa không?" Hoàng hậu nhìn Thiều Âm lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, xuyên thấu lớp vải che phủ thân phận thật sự của nàng.

Thiều Âm còn chưa định thần lại, giờ phút này thậm chí cảm thấy Hoàng hậu còn khiến người ta sợ hãi hơn cả Hoàng thượng.

Toàn thân nàng khẽ run lên, đôi tay siết chặt vạt áo, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Nàng hít sâu một hơi, cố ép ra những lời luôn bị nghẹn lại nơi cổ họng:

"Nô tài... Nô tài vốn không phải nam nhân."

Nói xong câu ấy, Thiều Âm chợt cảm thấy nhẹ nhõm như chưa từng có—tựa như trong một khắc này, cuối cùng cũng có thể vứt bỏ lớp ngụy trang đè nặng trên người bao lâu nay.

Đáy mắt nàng hoe đỏ, một giọt nước mắt rơi xuống từ khuôn mặt trắng nõn, đọng lại nơi xương quai xanh tinh xảo.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Quản Chỉ Hiền, nhẹ giọng nói:

"Nô tài cũng không mong mọi chuyện đi đến bước này… Chỉ là giờ đã lún quá sâu, không biết phải làm sao mới có thể thoát ra."

Nói xong, nàng lại một lần nữa quỳ gối thật quy củ, cúi đầu thật sâu.

Việc nàng thể hiện sự cung kính không hoàn toàn là do phục tùng nữ chính trong nguyên tác, mà bởi vì giờ đây, nàng vẫn chưa thể xác định được Hoàng hậu có phải là người đó hay không.

Trong khoảnh khắc ấy, thứ nàng cảm nhận rõ ràng nhất… là sự kính sợ đối với chủ nhân hậu cung này.

Những lời nàng nói, Hoàng hậu nghe vào tai lại cảm thấy hoàn toàn đáng tin.

Ban đầu tưởng rằng Thiều Âm là một hoạn quan, Hoàng hậu vốn không mấy nghi ngờ. Hoạn quan dù có được sủng ái đến đâu thì cũng không thể vào hậu cung, càng không có danh phận.

Vì thế, khi biết Hoàng thượng sủng ái Thiều Âm suốt ba tháng, nàng cũng chẳng mấy để tâm đến thân phận của y.

Dù sở hữu diện mạo như vậy, nếu thật sự muốn dụ dỗ hoàng đế, muốn đứng vững nơi hậu cung, sao lại phải chờ đợi suốt ba tháng mà vẫn chưa có động tĩnh?

Hoàng hậu không ngờ, có lẽ Thiều Âm vẫn chưa để Hoàng thượng thực sự chạm vào, vì thế mới bị coi như một thái giám và được lưu lại bên người.

Cũng phải nói, Thiều Âm thực sự thông minh. Nàng biết giữ khoảng cách với hậu cung.

Dù là nữ nhi, cũng không vội vàng tiến cung, điều đó càng chứng tỏ nàng vốn không muốn trở thành hậu phi. Dù đã bị đưa về Từ Ninh cung, nàng vẫn không hề thể hiện thái độ phản kháng.

Hoàng hậu bước thêm hai bước, lại một lần nữa ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại quần áo vừa bị mình xé rách, chậm rãi hỏi:

"Hiện giờ ngươi định tính sao? Muốn dùng thân nữ nhi mà tiếp tục làm thái giám trong cung sao?"

Trong khoảnh khắc ấy, Thiều Âm thậm chí cảm nhận được chút ôn nhu toát ra từ người Hoàng hậu.

Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, trong đầu xoay chuyển hàng ngàn ý nghĩ, rồi thử thăm dò với giọng điệu thận trọng:

"Nô tài... đã không còn nơi để đi. Ngay cả nhà cũng không thể quay về. Nếu có thể ở lại trong cung hầu hạ nương nương, làm nô tì cho nương nương... cũng xem như một con đường sống đối với nô tài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!