Tô Trung Kiệt thế nào cũng không thể tưởng được, Thiều Âm thật sự không phải người đơn giản như vẻ ngoài.
Hắn đã tốn không ít công sức.
Vào ngày đầu mùa tuyết rơi, hắn cuối cùng cũng biết được bí mật của Thiều Âm.
Người báo tin cho hắn nói:
"Chuyện này, ta nói cho ngươi, cũng là chấp nhận nguy cơ mất đầu đấy."
"Hoàng Thượng đối với Thiều công công, chính là vạn phần vừa lòng. Về sau a, biết đâu đấy, cũng có thể trở thành nương nương của chúng ta."
Tô Trung Kiệt trong lòng chấn động.
Hắn đã từng nghĩ Thiều Âm vóc dáng mảnh khảnh, trông như giá đậu, cũng xem như là trong cung một thái giám có vẻ ngoài phi nam tính nhất, mỗi hành động, mỗi nụ cười đều mang chút phong vị nữ tử.
Thì ra... thật sự là nữ nhân!
Hắn vội vàng cảm tạ người kia, nhiều lần cam đoan rằng Hoàng Hậu nương nương không phải người l* m*ng, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến những cung nhân khổ tâm. Lúc này mới rời đi.
Trên đường hồi cung, tuyết đầu mùa rơi khắp người hắn, chảy trôi thành dòng, nhưng hắn lại toát mồ hôi lạnh.
Thì ra... nàng là nữ tử.
Thì ra... nàng vốn đã có ý định vào hậu cung!
Tuyết trắng mơ hồ, nổi bật lên sắc đỏ của tường cung. Các cung nhân cúi đầu bước đi vội vã, dường như trong lòng đều có chuyện riêng.
Tô Trung Kiệt nhanh chóng chạy về Khôn Ninh Cung.
Hoàng Hậu đang ngồi dưới hành lang ngắm tuyết. Đầu đông, tiết trời đã trở nên giá rét. Nhưng Tô Trung Kiệt lại cảm thấy, cái lạnh ấy vẫn không bằng ánh mắt thanh lãnh, lãnh đạm của Hoàng Hậu.
Hắn biết, Hoàng Hậu không hề bình thản như vẻ ngoài. Kỳ thật nàng là người có h*m m**n khống chế cực kỳ mạnh mẽ. Nếu không, làm sao lại chủ động đem Thiều Âm từ cung của Hoàng Thượng về cạnh mình?
Nữ tử ngồi một mình bên hành lang dài, ánh mắt như vô dục vô cầu, dừng lại trên những bông tuyết rơi.
Nàng đưa bàn tay trắng như ngọc ra, hứng lấy một bông tuyết.
Bông tuyết đọng trên đầu ngón tay ửng đỏ của nàng, trong suốt như ngọc, nàng không chút do dự liền nghiền nát nó.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Quản Chỉ Hiền quay đầu lại, nhìn thấy Tô Trung Kiệt, liền biết chuyện hắn điều tra đã có kết quả.
Nàng không lên tiếng, chỉ hơi nhướng mày, Tô Trung Kiệt lập tức cúi mình, đem toàn bộ những gì mình biết nói ra:
"Nương nương, nô tài từ chỗ một cung nhân biết được… Thiều công công… hắn căn bản không phải nam tử."
Lời này vừa rơi xuống, dường như cả gió tuyết xung quanh cũng lặng đi.
Tô Trung Kiệt nín thở, trong lòng chỉ nghĩ: Chẳng lẽ Khôn Ninh Cung sắp có thêm một mạng người bị chôn vùi dưới tuyết trắng, dính đầy máu đỏ?
Một hồi lâu sau, Quản Chỉ Hiền đứng lên, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ngươi, đưa nàng lại đây."
Tô Trung Kiệt lập tức khom người lĩnh mệnh, xoay người rời đi về phía phòng thái giám.
---
Thiều Âm đang đứng trước cửa sổ ngắm tuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!