Chương 11: (Vô Đề)

Khi nhìn thật sâu vào ánh mắt Thiều Âm, Quản Chỉ Hiền trong khoảnh khắc ấy thậm chí có ảo giác rằng chính mình là loài dã thú dữ tợn, còn Thiều Âm thì giống như con thỏ trắng nhỏ co ro giữa trời tuyết, yếu đuối cầu sinh, vốn đã rất khó tồn tại, nay lại sắp bị chết dưới móng vuốt của mình.

Nghĩ như vậy, lực đạo trên tay nàng liền lơi đi một phần.

Cuối cùng, Quản Chỉ Hiền khẽ dùng sức hất tay, vứt đi gương mặt khiến nàng tâm loạn ý phiền kia.

Nàng cố tình phóng đại sự chán ghét trong ánh mắt, dùng điều đó để che giấu sự mềm lòng vừa rồi:

"Cho dù ngươi là kẻ không có căn gốc, ta cũng chưa từng khinh thường. Nhưng ngươi lại bày ra cái dáng vẻ yếu đuối khiến người ta thương tiếc này là có ý gì? Muốn giở trò gì sao?"

Thiều Âm cúi mắt, lùi lại nửa bước rồi cúi đầu.

Nàng cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng trong lòng lại dậy sóng mênh mông, là nỗi bi thương khó mà giấu nổi.

Ở hiện đại, nàng thật sự sống rất tốt. Dù không có công việc ổn định, nhưng với vai trò một tác giả tự do, nàng không chỉ có thời gian linh hoạt, mà thu nhập còn cao hơn phần lớn người khác.

Một mình sinh sống, nàng chưa bao giờ thấy cô đơn, thậm chí còn cảm thấy tự do và thoải mái hơn bao giờ hết.

Thế mà cuộc sống an nhàn ấy chưa kéo dài được bao lâu, nàng đã xuyên tới thời đại này, trở thành một thái giám trong cung – kẻ mà dưới bóng quyền lực hoàng gia, đến cả sống lưng cũng không dám đứng thẳng. Hành động của nguyên chủ trước đó còn đẩy nàng vào tình cảnh nguy hiểm hơn.

Nàng mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, mà nguyên chủ còn nhỏ hơn, năm nay chỉ mới mười tám.

Thế mà đã phải gánh vác áp lực đến nghẹt thở, sống trong thâm cung lúc nào cũng cận kề cái chết, chỉ để tìm một tia hy vọng mong manh.

Bảo nàng làm sao có thể bình thản đối mặt?

Không gục ngã, đã là nỗ lực lớn nhất của nàng rồi.

Không ai để nàng giãi bày, cũng không có ai an ủi hay cổ vũ nàng.

Nàng đã cố gắng hết sức để làm tốt mọi thứ, nhưng kết quả vẫn chẳng như mong đợi.

Vậy nàng còn biết làm sao?

Thân thể nàng khẽ lay, vóc người vốn đã mảnh mai, giờ càng giống như cành liễu yếu đuối trước gió.

Ánh mắt Quản Chỉ Hiền khẽ nhíu lại, tâm trạng bực bội khiến giọng nói của nàng mang theo mệnh lệnh không thể cãi:

"Thu lại dáng vẻ yếu đuối đó đi, bổn cung không phải kẻ sẽ vì chút thương cảm mà mềm lòng."

Dừng một chút, nàng lại nói:

"Nể tình tối nay ngươi cũng có công, bổn cung sẽ không chấp nhặt. Tối nay ngươi cứ ở lại đây nghỉ tạm."

Sáng mai Hoàng Thượng sẽ tỉnh sớm, chắc chắn sẽ muốn gặp Thiều Âm. Nếu nàng trở về chỗ ở, sáng mai không kịp quay lại thì sẽ hỏng việc. Ở lại đây là lựa chọn hợp lý nhất.

Đêm khuya, ánh nến lay động, trong phòng lò than cháy đỏ hồng, Thiều Âm ngủ trên sạp, không hề thấy lạnh.

Khi đầu óc đã bình tĩnh lại, nàng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng có phần hối hận vì ban nãy đã quá cảm xúc.

Nhưng rồi lại cảm thấy may mắn.

Hoàng hậu hình như dịu dàng hơn vẻ ngoài lạnh lùng ấy một chút.

Nàng tuy có vẻ lạnh nhạt, cứng rắn, nhưng lại nhớ rõ chút tốt của Thiều Âm, cũng chịu ghi nhận phần tình nghĩa này.

Thiều Âm nhắm mắt lại.

Nghĩ như vậy, Hoàng hậu là người có thể tiếp cận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!