Thiều Âm đưa tay nắm lấy cổ tay của Quản Chỉ Hiền.
Cổ nàng bị bóp chặt, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt cũng dâng lên một tầng đỏ ửng.
Nàng không hiểu vì sao Hoàng hậu lại đột nhiên đối xử với mình như vậy. Rõ ràng mấy ngày nay ở trong cung của Hoàng hậu, nàng chưa từng cảm nhận được địch ý từ người phụ nữ này.
Nàng thậm chí còn đang tự hỏi trong đầu, có nên tiết lộ quân át chủ bài của mình lúc này hay không? Có nên nói ra thân phận thật sự và cả những lời tiên tri không đáng kể về thế giới này cho Hoàng hậu?
Để đổi lấy một cơ hội sống sót.
Nhưng nàng không muốn bước ra bước đó. Nếu không đến mức đường cùng, nàng không muốn đem toàn bộ át chủ bài trong tay mình lật ra.
Nếu nàng tiết lộ thân phận với bất kỳ ai nơi đây, khả năng chết đi sẽ càng cao hơn.
Ánh mắt nàng dâng lên một tia cầu xin. Nàng thật sự không biết mình đã chọc giận Hoàng hậu vì điều gì.
Ánh mắt Quản Chỉ Hiền càng lúc càng lạnh, nhìn người đang cầu xin trước mặt. Nhưng trong lòng nàng lại mềm nhũn hơn một bước.
Bình tĩnh mà suy xét, đến hiện tại, Thiều Âm cũng chưa từng thực sự làm gì có lỗi với nàng.
Thậm chí còn thay nàng gánh chịu quỳ phạt.
Hành động lúc này của nàng chẳng qua là vì lòng đang rối loạn, muốn nhổ cỏ tận gốc mà thôi.
Quản Chỉ Hiền dần buông lỏng lực tay, nhưng nàng vẫn chưa thả Thiều Âm ra hoàn toàn. Nàng tiến lên hai bước, một tay vẫn giữ lấy cổ tay Thiều Âm, tay kia bóp nhẹ cổ nàng, rồi cúi đầu, môi đỏ sát đến tai nàng.
Nàng nhìn thấy vành tai của Thiều Âm — trắng mịn, tinh xảo, ửng hồng, như thể chỉ cần bóp nhẹ là sẽ vỡ tan.
Quản Chỉ Hiền khống chế bản thân, kìm nén hô hấp nặng nề, giọng trầm thấp chỉ đủ để hai người nghe thấy:
"Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng đừng tưởng có thể che giấu được ta. Sớm muộn gì ta cũng tra rõ chân tướng. Ở trong tay ta, ngươi mãi mãi chỉ là con kiến hôi. Muốn giết lúc nào, đều tùy ta."
Thiều Âm nhịn không được mà nuốt nước miếng, yết hầu khẽ động, lướt qua ngón tay cái của Quản Chỉ Hiền.
Quản Chỉ Hiền phải dồn hết sức lực mới có thể kiềm chế h*m m**n cắn xuống chiếc cổ yếu ớt ấy.
Nàng buộc bản thân rời khỏi người Thiều Âm, dằn xuống h*m m**n tăm tối trong lòng.
Nàng là một hoàng hậu đoan trang, ý nghĩ như vậy vốn không nên xuất hiện.
Bên trong phòng vang lên tiếng r*n r* cuối cùng của ai kia.
Sau đó là tiếng thở dài thỏa mãn của hoàng đế.
Quản Chỉ Hiền và Thiều Âm đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ rốt cuộc cũng kết thúc.
Không ngờ hoàng đế đang nằm trên giường lại cảm thấy trống rỗng. Dù vừa cùng hai người kia h**n ** xong, hắn vẫn thấy không đủ. Trong đầu hắn bất chợt hiện lên không phải khuôn mặt đáng thương khiến hắn mềm lòng của Thiều Âm, mà là dáng vẻ đoan trang, cao quý của Hoàng hậu.
Trước kia, Hoàng hậu cũng từng rất khiến hắn say mê.
Khi ấy nàng còn chưa quá nghiêm trang như bây giờ, thỉnh thoảng còn biết ngượng ngùng.
Hắn đã từng rất yêu Hoàng hậu, nếu không nàng làm sao có thể thuận lợi sinh cho hắn hai đứa con?
Tất cả là bởi vì hắn từng sủng ái nàng.
Hôm nay, hắn lại có chút nhớ nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!