Chương 3: (Vô Đề)

Lục Lương đệ tức giận mắng ta là đồ nhát gan, lại mắng cả phụ thân ta. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ta, nàng lập tức quay đầu đi.

Chắc hẳn chúng rất đáng sợ. Chính ta cũng thấy vậy.

Thuốc mà Ngụy Hoài Sở đưa cho ta, cuối cùng vẫn bị ta giấu dưới gầm giường.

Từ ngày đó, dường như Lục Lương đệ không còn ghét ta nữa.

Nàng nghênh ngang chuyển đồ đạc của mình đến Phương Phi Uyển, búng vào trán ta một cái rồi nói:

"Mới có mười tuổi, cái gì mà Thái tử phi? Muội còn nhỏ hơn cả con gái của Quế Hoa tỷ ở nhà bên dưới quê của ta."

Lục Lương đệ rất thích nấu ăn, nhưng hiện giờ thân phận nàng đã khác, mỗi lần xuống bếp, nàng đều bị các tỳ nữ xì xào sau lưng, cười nàng là con nhà thôn quê.

Đến ngày thứ tư ở Phương Phi Uyển, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tự tay vào bếp.

Ta nếm thử một miếng, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.

Thái tử thì đã ăn sạch nửa bát cơm, thấy ta không ăn, liền tò mò hỏi:

"Vì sao không ăn?"

Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lục Lương đệ.

"Cơm này có vị giống y như đồ ăn mà ta đã nếm khi mới vào Đông cung, thứ mà ngài từng mang đến."

Lục Lương đệ đang uống trà, nghe vậy thì phun thẳng vào mặt Thái tử.

Nàng ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, trong khi Thái tử cười đến mức không ngừng lại được.

"Ngươi nói đúng đấy," Thái tử bật cười, "Những món ngươi ăn trước đây đều là do Đại Nha làm."

Hắn vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày thứ hai sau khi ta vào Đông cung, Lục Đại Nha vụng về đưa hộp thức ăn cho hắn, miệng nói rằng sợ ta còn nhỏ, ăn uống không đủ dinh dưỡng, nhưng vẻ mặt thì cứ ra vẻ dữ tợn, miệng luôn bảo đây là đồ thừa, ăn không hết thì lãng phí.

Thì ra Lục Lương đệ là một người tốt.

Nhưng điều đó cũng không làm nguôi thắc mắc của ta: "Đại Nha là ai?"

Lục Lương đệ tức khắc gầm lên một tiếng, lao tới húc đầu vào n.g.ự. c Thái tử, khiến hắn ngã nhào.

Nàng ra lệnh cấm ta nhắc đến cái tên đó nữa.

Sau này ta mới biết, Lục Đại Nha chính là tên cũ của nàng.

Cái tên Lục Tình Phương được ghi trong ngọc điệp hoàng tộc là tên mà nàng tự đặt, vào ngày đại quân tiến vào kinh thành, nàng đã lật mấy quyển điển cố tận mấy lượt để chọn ra cái tên này.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Kể từ khi Lục Lương đệ chuyển đến ở cùng ta, ngày nào ta cũng được gặp họ.

Chỉ là… họ không ngủ chung với ta.

Thời gian thấm thoắt, đã hơn nửa năm kể từ khi ta vào Đông cung, mùa đông năm nay đến muộn hơn mọi năm.

Ta đã cao lên không ít.

Ngay sau tiết Lập Đông, Lục Lương đệ có tin vui.

Thái tử vừa trở về từ bên ngoài, hớn hở cười như kẻ ngốc: "Ta sắp có con rồi! Con của ta và Tình Phương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!