Chương 1: (Vô Đề)

Đến cả Thái tử nhìn thấy ta cũng mang vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ.

Ta ôm gối, không dám cử động, chỉ biết co rúm người lại, chui sâu vào trong chăn.

"Chết tiệt! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng bị đưa vào Đông cung chịu khổ, Ngụy lão tặc quả thật không phải người!"

Lục Lương đệ vừa mắng chửi vừa tức tối, làm ta càng không dám nhúc nhích, bởi lẽ người mà nàng gọi là Ngụy lão tặc chính là phụ thân ta.

Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, đối thủ tranh sủng với nàng hoá ra lại là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi dậy thì. Nàng tức giận chống nạnh, thở hổn hển.

Thái tử và Lục Lương đệ trừng mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn ta đang co rúm trên giường, khiến ta sợ hãi đến mức run rẩy.

Rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Uyển.

"Thái tử đâu? Còn Lục Lương đệ nữa?"

Ta chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi. Thanh Tiêu tỷ tỷ, người đã nhìn ta lớn lên, vẻ mặt đầy kỳ quái, vừa giúp ta rửa mặt chải đầu vừa chậm rãi nói:

"Thái tử điện hạ đã ra ngoài, đêm qua là Lục Lương đệ bế người trở về."

Ta nghe xong liền cứng đờ, trong đầu rối như tơ vò, nghĩ mãi không thông.

Phụ thân từng nói, khi Thái tử còn là thường dân, Lục Lương đệ đã là thanh mai trúc mã của hắn. Lẽ ra nàng phải hận ta mới đúng.

Thanh Tiêu tỷ tỷ cũng không hiểu nổi, nhưng vẫn cẩn thận căn dặn:

"Thái tử phi phải cẩn trọng, trong Đông cung này, ai cũng muốn giành được sự sủng ái của Thái tử. Lục Lương đệ chắc chắn chỉ đang mượn cơ hội để người lơ là cảnh giác thôi."

Ta ngơ ngác gật đầu.

Ngày thứ hai sau tân hôn, Thái tử muốn dẫn ta diện kiến Hoàng đế và Hoàng hậu.

Ta nghĩ Thái tử sẽ không đến, nhưng hắn vẫn kịp xuất hiện trước khi ta ra khỏi cửa.

Có điều, hắn còn mang theo cả Lục Lương đệ.

Khi chờ thái giám thông báo ngoài điện Tử Thần, ta trốn sau bóng Thái tử, lén lút quan sát Lục Lương đệ.

Đêm qua tối quá nhìn không rõ, giờ đây ta mới thấy nàng trọn vẹn.

Da nàng không mịn màng như các tiểu thư quý tộc trong kinh thành, trên gò má còn có hai vệt hồng nhàn nhạt, hẳn là do quanh năm dãi nắng mà thành.

Không có vẻ yếu đuối như liễu rủ trong gió, mà trông như một người có thể đánh c.h.ế. t ba người như ta chỉ bằng một cú đấm.

"Nhìn cái gì?"

Nàng trừng mắt liếc ta.

Ta hoảng hốt lùi lại một bước, suýt chút nữa tự vấp ngã.

Thái tử nhanh tay kéo cổ tay ta, nhẹ giọng thở dài:

"Nàng ấy không ăn thịt người, đừng sợ."

Ta không biết nàng có ăn thịt người hay không, nhưng ta biết chắc rằng Lục Lương đệ là một cô nương khỏe mạnh đến mức đáng sợ.

Còn Thái tử… là một con người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!