"Thái tử phi, mau rời đi! Khu săn b.ắ. n xảy ra chuyện rồi!"
Tiếng ù ù vang lên trong tai ta, ta theo bản năng nắm chặt cổ tay của Lục Lương đệ:
"Lục tỷ, bám theo ta!"
Nàng tái mặt, ngược lại nắm chặt lấy ta.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra tại khu săn bắn, ngay cả Thái tử cũng bị thương.
Dù các nữ quyến trong khu săn b.ắ. n có hoảng sợ, nhưng vốn đã quen với đại sự trong cung, không đến mức hoang mang quá độ.
Đám vệ binh nhanh chóng vây quanh chúng ta, hộ tống chúng ta rời khỏi khu săn bắn.
Trong đám đông, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn.
Hóa ra, nhóm thích khách này chủ yếu nhắm vào Lục Lương đệ.
Trong cảnh hỗn loạn đó, không biết m.á. u của ai b.ắ. n lên mặt ta. Ta không dám quay đầu, chỉ ra lệnh cho người vây chặt, để Lục Lương đệ đứng vào giữa.
Khi ta rảnh tay để quan sát xung quanh, một sợi dây thần kinh trong đầu như bị kéo căng.
Không đúng!
Đỗ Tài nhân dù đã rời khỏi, nhưng vệ binh của nàng vẫn ở lại khu săn bắn. Vậy mà, không thấy bóng dáng nàng đâu cả!
Rõ ràng, nhóm thích khách không ngờ rằng ta đã âm thầm bố trí người bảo vệ, sau vài lần tấn công, chúng đều không thể phá được vòng vây.
Đúng lúc đó, lửa bốc lên dữ dội ở phía xa. Bọn chúng nhìn nhau, rồi đồng loạt bỏ qua chỗ này, lao về phía ngọn lửa đang bốc lên cao.
Đó là khu trướng của Hoàng đế và Hoàng hậu.
Lục Lương đệ được vây trong vòng bảo vệ, nàng ôm bụng, trên mặt thoáng hiện vẻ đau đớn.
Thanh Tiêu hét lên hoảng loạn: "Máu! Mau gọi đại phu!"
Ta chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Cấm vệ quân tới rất nhanh, lập tức kiểm soát được tình hình.
Ngoài dự đoán, chính Thái tử dẫn theo cấm vệ quân xuất hiện.
Lục Lương đệ động thai khí, Thái tử ném thanh kiếm trong tay, sắc mặt hốt hoảng đến mức hồn bay phách lạc.
Hắn ôm lấy Lục Lương đệ, muốn rời khỏi:
"A Từ, ta phải đưa Tình Phương đi trước…"
Ánh mắt ta giao với hắn, lạnh lẽo đến mức khiến người khác kinh sợ.
Từ cái đêm năm năm trước, ta tưởng rằng mình đã quen thuộc với hắn.
Nhưng giờ đây, ta mới nhận ra, ta chưa bao giờ thật sự hiểu hắn.
"Điện hạ, chẳng phải người nên ở khu săn b.ắ. n sao?"
Thanh kiếm ta nhặt vội đang nhỏ từng giọt máu, ta thậm chí còn không phân biệt được đó là m.á. u của ai.
Thái tử mở miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ van nài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!