Chương 6: (Vô Đề)

Hoàng hậu ném một gói thuốc màu trắng xuống trước mặt ta, sắc mặt bà tối sầm:

"Thứ này có phải của ngươi không?"

Ta nhận ra, đó là gói thuốc Ngụy Hoài Sở từng đưa cho ta.

Khương Thượng Cung bị đánh đến thừa sống thiếu chết, nằm trên đất thoi thóp, thở từng hơi yếu ớt.

Toàn thân ta run rẩy.

"Là phụ thân ta đưa cho ta… Ta vẫn luôn giấu nó dưới gầm giường… Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng đến nó!"

Cơn giận dữ của Hoàng hậu dường như tan biến sau lời nói của ta.

Ánh mắt bà nhìn ta tràn ngập bi thương, đau đớn đến mức ta không dám nhìn thẳng.

Bà bỗng bật khóc, lấy tay che mặt:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Là ta sai, ta không nên để Khương Lan vào Đông cung. Nàng vốn dĩ sẽ đến chỗ ta! Là ta đã hại Tình Phương…"

Cơn lạnh từ phía sau ùa tới, khiến ta đột nhiên cảm thấy rét run.

Ta đã hiểu ra một số chuyện.

Không ngạc nhiên khi Hoàng hậu nương nương đưa Khương Thượng Cung đến bên ta, bà là tai mắt của phụ thân ta, sẽ gây bất lợi cho Lục Lương đệ và đứa bé.

Hoàng hậu là người tốt, nhưng giữa mu bàn tay và lòng bàn tay luôn có sự khác biệt. Bà chỉ đưa Lục Lương đệ đi, để lại ta một mình.

Nhưng bà không ngờ rằng, chính sự thiên vị này lại vô tình hại c.h.ế. t đứa bé trong bụng Lục Lương đệ.

Khương Thượng Cung phát hiện ra gói thuốc, và Lục Lương đệ lại không hề đề phòng mà ăn món bánh trôi ta đưa.

Chính ta và Hoàng hậu đã gián tiếp g.i.ế. c c.h.ế. t đứa trẻ này.

Khương Thượng Cung c.h.ế. t rồi.

Ta nhìn bà bị người ta khiêng đi.

Hoàng hậu nương nương điều tra, phát hiện người nói chuyện với Đỗ đại tiểu thư bên hồ trong đêm yến tiệc hôm đó chính là Khương Thượng Cung.

Đông cung được thay đổi một loạt người. Không ai trách ta, nhưng điều đó khiến lòng ta càng thêm nặng nề.

Trời sáng, ta đến thăm Lục Lương đệ.

Nàng nằm trên giường, đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Bụng nàng đã phẳng lì, không còn chút dấu vết nào của sự sống từng tồn tại ở đó.

Thanh Tiêu nói với ta, đó là một bé gái đã thành hình.

Nàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt bình thản đến mức ta không dám đối diện. Nàng yếu ớt mỉm cười với ta.

"Không trách muội, A Từ."

Rõ ràng đứa trẻ có cái tên Nhạn Hồi kia còn ở trong bụng nàng tối qua, rõ ràng đứa trẻ đã vì ta mà chết.

Nhưng Lục Lương đệ lại nói, nàng không trách ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!