Kể từ hôm đó, ta rất hiếm khi thấy Lục Lương đệ trong Đông cung.
Thái tử thì thỉnh thoảng có đến thăm ta, nhưng lần nào cũng tự mình mang cơm canh đến, bảo rằng hắn không quen ăn đồ của tiểu trù phòng trong viện của ta.
Hắn luôn ở cùng Lục Lương đệ. Người hầu thường kể rằng, bọn họ hay cùng nhau ra ngoài du ngoạn, đong đưa trên xích đu, thậm chí vào bếp nấu ăn.
Ở Đông cung, cuộc sống của ta trái lại thoải mái hơn ở nhà. Ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì ăn, còn Thanh Tiêu tỷ tỷ lại gấp gáp đến mức xoay vòng vòng.
"Thái tử phi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì người cũng mất đi sự sủng ái của Thái tử. Trong chốn tường viện thâm sâu này, một nữ nhân mà không được sủng ái…"
Ta phủi vụn điểm tâm trên tay, đầu óc rối tung cả lên.
"Thanh Tiêu tỷ tỷ, trong lòng ta có một vấn đề."
"Người nói xem."
"Tỷ có cảm thấy, Thái tử càng ngày càng giống phụ thân ta không?"
Thanh Tiêu tỷ tỷ trợn tròn mắt, mém chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Thiên hạ vừa ổn định, quốc sự vẫn còn chưa vững.
Thái tử thường xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Đối với chính sự triều đình, hắn còn chưa quen thuộc, thường mắc sai lầm, bị những đại thần từng cùng Hoàng thượng xông pha trận mạc mắng mỏ không chút nể nang. Sau đó, hắn lại rưng rưng nước mắt tìm đến Lục Lương đệ để than vãn.
Tuy ta có chút buồn tẻ, nhưng cuộc sống cũng không tệ lắm.
Cho đến ngày phụ thân ta đến thăm Đông cung…
Phụ thân ta, Ngụy Hoài Sở, thân cao tám thước, uy phong lẫm liệt, nhưng không thích cười, trông vô cùng nghiêm khắc.
Ta rất sợ ông.
"Thái tử đối xử với con thế nào? Còn Lục Lương đệ, nàng ta có làm khó con không?"
Ta hận không thể thu nhỏ người lại, trốn vào trong đất, cúi đầu khẽ đáp:
"Không có, họ đối với con rất tốt."
Ngụy Hoài Sở liếc nhìn ta hai cái, cau mày hừ lạnh một tiếng, sau đó cảnh cáo:
"Bây giờ con đã là Thái tử phi, gánh vác vinh quang của cả gia tộc. Lục Lương đệ dù có là nguyên phối của Thái tử, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ tử xuất thân chốn thôn quê, không đáng để bận tâm."
"Nàng ta tuyệt đối không thể sinh Hoàng trưởng tôn trước con. Cầm lấy vật này, nếu nàng có thai, đứa bé đó không thể giữ."
Ông ta thản nhiên đưa cho ta một gói thuốc, bàn tay to lớn chìa thẳng ra trước mặt ta.
Nghe rõ lời ông, ta chỉ cảm thấy toàn thân như chìm trong băng lạnh, bất giác run lên một cái.
Tuy Lục Lương đệ không thích ta, nhưng ta lại không ghét nàng.
Lần đầu tiên, ta lấy hết can đảm, dù giọng nói yếu ớt đến mức chính mình cũng không nghe rõ:
"Con không muốn… Con đã là Thái tử phi rồi…"
Chưa kịp nói hết câu, một cái tát như trời giáng đã đập mạnh vào mặt ta.
Cú đánh làm ta tối sầm mặt mày, tai ù đi, không nghe được gì ngoài tiếng ong ong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!