Chương 5: Duyên Mình Lỡ.

Sinh ra trong nhà quyền thế cũng đâu phải sung sướng gì. Có được phụ mẫu hiểu lòng cho tự quyết hôn nhân thì sướng. Phụ mẫu không cho, đặt đi chỗ khác thì cũng đành chịu.

Kim Thái Hanh bất lực ôm lấy Điền Chính Quốc, để cậu nằm dựa vào người mình.

Quốc không từ chối.

Giọng nói của anh vẫn đều đều, dịu dàng đầy yêu thương, nhưng cớ sao lại thấy khổ tâm đến bất lực thế này!

"Anh lên thành phố chỉ trong một tháng thôi, lúc gửi thư về cho em, thực ra đã xong cả rồi..."

"Dạ." Chính Quốc an tĩnh nằm trong lòng lắng nghe.

"... Sau đó anh bắt đầu đi kiếm thợ nhiếp ảnh tốt, rồi đi chọn đồ tây cho em. Anh còn đi chọn bông nữa. Ở trên đó người ta cắm bông, làm cửa cưới đẹp lắm..."

3

"Dạ."

"Anh đều mua về định làm đám cưới cho em."

"..."

"Nhưng mà..." Giọng cậu ba nghẹn lại, không nói được thành lời.

19

"..." Chính Quốc vẫn kiên trì, đôi mắt đờ đẫn đã tràn đầy hạnh phúc.

Dù Kim Thái Hanh chỉ mới kể thôi, Điền Chính Quốc đã mường tượng ra được đám cưới của cậu ba và mình lộng lẫy thế nào.

Trong đám cưới, hoa tươi màu sắc, nhạc nhã tưng bừng. Má hai đeo cho Quốc một cái kiềng bạc thôi cũng được. Quan viên hai họ nhiệt tình cổ vũ. Chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.

Nhưng mà...

Chỉ lỡ một chút thôi!

Một chút nữa thôi là thành rồi...

4

"Cậu..."

"Hửm?"

"Hôm nay ôm em rồi, ngày mai quên em đi."

22

Chính Quốc đặt nhẹ tay mình lên mu bàn tay của cậu ba. Giọng Quốc dần dần lạc đi. Không có can đảm, cũng đành phải dứt ra thôi.

Cảm giác não nề bao trùm lấy căn chòi lá.

Cha Điền đã ra ngoài hè ngồi ở bàn tre nhìn trăng mà sầu. Đôi bạn trẻ trong chòi lại sầu não mà chia tay.

Âu cũng là do hoàn cảnh chia cắt. Tình cảm họ dành cho nhau có trời chứng giám! Chỉ là... nhân vô tình không chứng. Còn nhân có tình thì không chứng nổi thôi.

"Em Quốc.."

1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!