Chương 45: Xuống Mương.

Taehyung là dân thành thị mà nhà Jungkook lại xuất thân từ nghề làm nông, vì vậy ông nội muốn đưa anh đi tham quan gia sản của ông.

3

Ông nội ngoài mặt thì ghét bỏ Taehyung thế thôi, chứ thật ra ông cũng phần nào chấp nhận. Tại anh tự dưng xuất hiện cuỗm mất cháu cưng của ông đi nên ông mới thế.

2

Chứ với tính tình nóng hổi của ông nội, ông mà ghét ai thì đặt chân vào đất nhà ông, ông vác chổi đánh chết.

5

Nhưng, cực cho Taehyung, dù có ông nội thì tay lái xe đạp của Jungkook không khá khẩm hơn chút nào.

Taehyung dù có đang đội nón bảo hiểm thì cũng nơm nớp lo sợ trong lòng.

"Em cứ chạy chậm chậm sau ông nội thôi!"

Jungkook vẫn cứ tự tin mà đạp xe về phía trước, miệng trấn an.

"Không sao! Em chạy an toàn mà, cứ ngồi yên đi."

Taehyung cảm thấy cái mũ bảo hiểm hiện tại rất có tác dụng, nó không những bảo vệ cái đầu anh, còn có khả năng thấm hút mồ hôi nữa.

9

Jungkook đạp xe xé gió, đáng lẽ phải mát mẻ lắm, sao mồ hôi của Taehyung cứ túa ra thế này.

Jungkook đang đạp hăng, bỗng nghe ông nội bóp còi, cậu chạy chậm lại để chạy ngang với ông.

"Sao vậy ông?"

Ông nội hất mặt về phía trước.

"Đi chầm chậm thôi, đường này nhiều ổ gà, chưa có sửa, coi chừng xuống mương."

8

Nghe lời ông, Jungkook đích thực đi chậm lại, để ông chở bà chạy trước.

Tinh thần Taehyung như được chữa lành sau khoảng thời gian kinh hoàng.

4

Jungkook không nhìn được mặt anh lúc này, cậu mà thấy thể nào cậu cũng phì cười mà xem.

Đường đường là CEO của tập đoàn lớn, ngồi sau xe đạp người yêu chưa được 10 phút mà mặt đã tái xanh tái nhợt.

6

Nhưng mà không trách được, Jungkook mà chạy xe đạp hay motor từ đó đến giờ chỉ có Taehyung dám ngồi. Còn ông nội thà tự đạp tự mệt còn hơn cùng cháu nội đâm đầu vào chỗ chết.

1

Ấy vậy mà bao nhiêu năm chưa từng bị tai nạn mới hay.

6

Chạy êm êm được một lúc, lúc Taehyung thấy ổn với tốc độ của người yêu, Jungkook bỗng chẹp miệng than.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!