Chương 9: (Vô Đề)

- Con về rồi ạ!

- Ơ Nam? Cháu qua chơi à?

Mẹ nó nghe tiếng nó về liền ra khỏi bếp, gặp được Nam mặt bà hơn bắt được vàng coi nó không bằng không khí.

- Bố con về...

- A Nam, bác đang muốn kiếm cháu cảm ơn vụ bữa trước. May quá, bác nghe nói bố mẹ cháu đi xa, nhà có hai chị em thì qua đây ăn với nhà bác.

Hix nó cảm thấy tủi thân quá, ngay cả bố nó cũng không màng đến nó, coi Nam như "thánh sống". Cậu bước vào nhà thật huy hoàng, còn nó thì giống tên tàng hình đi sau vậy.

- Cháu chào hai bác ạ!

- Ơ Linh! Sao đứng ỳ đây? Vào dọn cơm mời bạn đi con.

- Dạ thôi cháu qua chơi thôi ạ!

"Qua ăn trực thì nói hẳn ra lại còn giữ sĩ diện!"

- Cháu qua mà không ăn là không được!

- quay ra nó

- Còn đứng đó à, nhanh lên con!!!

Nó ngậm đống uất ức lườm Nam một cái, rồi hậm hực vào bếp

"Nhìn mặt vậy ai nói là người vừa ốm! Hix"

Cậu thì chỉ nhìn nó đắc thắng.

Giờ ăn cơm

Nó như ra dìa, bố mẹ nó cứ tíu tít hỏi Nam đủ chuyện trên trời dưới biển, gắp cho cậu ta đủ thứ thức ăn nó thích. Lòng nó bỗng thấy lạ lùng, cảm giác khó tả. Nó ăn thật nhanh rồi xin phép lên phòng nhưng bố mẹ nó cũng chẳng màng gì. Tâm trạng nó rũ xuống.

Cộc cộc

- Vào đi ạ. Cửa không khóa.

Nó ôm chiếc gối pucca, mặt ỉu xìu như cơm thiu.

- Sao bà ăn ít vậy?

- Ông ốm, ông ăn nhiều vô, tôi khỏe ăn như thế nào chẳng sống.

Nhìn vẻ mặt nó lúc này khiến cậu không khỏi phì cười

- Không phải bà ghen vì tôi được bố mẹ bà quan tâm đó chứ?

Nó chỉ cúi đầu im lặng, nước mắt khó chịu cứ thế tuôn ra khiến cậu giật mình, ngồi xuống đói diện nó

- Ngốc thế! Bố mẹ bà coi tôi là người cứu bà thôi chứ họ coi con cái mình là trên hết!

- Hức biết là thế nhưng lòng tôi khó chịu lắm.

- Dĩ nhiên! Vì bà là con một nên chưa bao giờ thấy bố mẹ bà quan tâm ai khác, giờ chia sẻ sự quan tâm đó khó chịu là phải thôi.

Nam nhìn nó, lần đầu nó thấy ánh mắt chất chứa cảm xúc, hiền từ dễ gần đó của cậu. Lòng nó dịu đi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!