Chương 50: (Vô Đề)

Nó đứng đó mà đầu óc quay cuồng, không dám ngửng mặt nhìn anh lấy một cái. Thời gian như lắng đọng, toàn không gian như chỉ còn lại nó và anh. Nó trách tại sao khi không nó lại quá thông minh như vậy, từng câu từng chữ anh nói nó đều hiểu hết.

Tim nó đang đập rất nhanh, không phải cho sự vui sướng, sự mong chờ mà là cho sự lo sợ.

Tại sao nó lại lo sợ chứ?

Chẳng phải nó từng nghĩ cũng như từng ao ước được anh tỏ tình sao?

Đáng lẽ giờ nó phải nhảy lên vì sung sướng chứ?

Nó có thể cảm nhận được ánh nhìn trông mong cùng thanh âm chưa kịp phát ra từ anh... Nó phải làm gì khi anh nói ba từ đó? Từ chối hay đồng ý?

- Anh sẽ chờ!

Khi câu nói vừa phát ra, nó liền ngước nhìn anh bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên.

"Không phải ba từ đó!!!"

Vẻ mặt của nó khiến anh bật cười, giơ tay xoa đầu nó

- Anh không muốn em khó xử nên không cần nghiêm trọng như vậy đâu!

Đúng là ba từ ấy khiến nó nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có lẽ nó chưa đủ lớn để đối mặt với một thay đổi lớn như vậy.

- Em... sẽ cố suy nghĩ ạ!

- Không sao! Giờ em hãy để đầu óc vào chuyện học hành, đừng cố làm gì!

Anh quay đi, ôn tồn nói, có vẻ như anh không muốn nó trả lời?

Anh đưa nó về nhà, trên đường nó im lặng. Không hiểu sao nó lại có cảm giác tội lỗi như vậy, anh thì cứ nói chuyện như thường, đôi khi còn pha vài câu hài hước nhưng nó không cảm thấy anh vui. Có phải tại nó?

- Đến nhà rồi!

Mải chìm đầu trong muôn vàn suy nghĩ mà tới nhà lúc nào không hay, nó giật mình bởi câu nói của anh liền vội vàng xuống xe.

- Đừng nghĩ nhiều nhé!

- Em sẽ...

- Không cần!

Anh cắt ngang lời nó làm nó ngạc nhiên, anh chỉ cười rồi ôn tồn nói

- Sắp thi học kỳ rồi em hãy cố gắng đạt kết quả cao nhé!

Nó cố định thần lại, cười tự nhiên nhất có thể để xua tan sự lo lắng đang hiện diện trên khuôn mặt anh.

- Em vào nhà trước đi!

Giọng anh dịu êm, phảng phất buồn làm nó thấy lòng trùng xuống. Nó đang nghĩ gì chứ? Nó không muốn anh vui vậy sao miệng nó không thể mở ra để đồng ý anh. Nó thích anh... nhưng thích theo một nghĩa khác. Nó cũng muốn nói cho anh biết nhưng ngay bản thân nó cũng không biết giải thích từ thích đó như thế nào cho hợp lý thì nói như thế nào chứ.

Ôm cặp lặng lẽ chào anh, nó đi một mạch, tới cửa nó quay lại cúi đầu chào anh lần nữa, nhìn cái gật đầu của anh mới yên tâm vô nhà.

Cánh cửa kia khép lại đã được khá lâu mà anh vẫn đứng đó, nụ cười tắt dần. Ánh mắt của anh giờ u tối như bầu trời hôm nay, không trăng, không sao chỉ toàn là mây đen u ám dự báo cho một cơn mưa lớn. Anh không ngờ khi nó biết được điều này khoảng cách giữa nó và anh lại trở nên xa vời như vậy.

Anh muốn nói ba từ anh thích nó nhưng làm sao anh có thể khi thấy bộ dạng của nó như vậy chứ?

"Em đừng trả lời gì cả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!