Chương 43: (Vô Đề)

- Chị là ai vậy?

Cái dáng người nhỏ bé được anh bế lên, ân cần.

- Chị ấy là Linh!

Nó cười tươi chào cậu bé.

Một thằng nhóc khoảng 10 tuổi như phiên bản nhí của anh vậy chỉ khác nhau ở ánh mắt của thằng bé, sắc và tinh nghịch. Tay thằng bé vẫn ôm cổ anh, quay ra liếc nó một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm, giọng như muốn đuổi người.

- Mẹ nói người lạ không được cho vào nhà!

Vừa gặp nó không muốn chấp vặt với một đứa trẻ, dẫu sao lời nó cũng không sai

- Bin không được nói vậy! Chị này là bạn anh! Chị ấy đến đây học!

- Hứ! Anh còn kèm em học mà!

Nói xong mặt cu Bin phụng phịu, nhảy khỏi lòng anh, chạy vù vào trong nhà làm anh áy náy nhìn nó

- Ngại quá! Thằng bé không thích người lạ, bố mẹ anh đi làm suốt, anh chăm sóc thằng bé, hai anh em ở chung, anh lại chiều nó quá nên nó sinh hư!

Dẫu có không thích nhưng nó cũng không muốn anh buồn, nó liền xua tay, gượng cười

- Không sao ạ!

Anh vui mừng mời nó vô nhà. Chung cư diện tích không được thoải má như nhà ngoài, nhưng khi nó bước vào căn hộ nó lại thấy thật ra cũng rất rộng, bếp được lối liền với phòng khách, mọi thứ được thiết kế theo phong cách phương Tây, màu sắc hài hòa, các cửa phòng đều hướng ra phòng khách, đối diện cửa ra vào, phía xa là ban công, có để vài cây cảnh.

- Em ngồi đi! Anh đi lấy nước!

Anh chỉ vào cái ghế gần đó, nơi Bin đang ngồi xem ti vi. Thấy nó ngồi, thằng nhóc khó chịu xê ra, mặt nhăn mày nhó, nó biết thừa cậu nhóc không thích nó vì cái thái độ hậm hực chuyển kênh liên tục của cậu, nó nghĩ có lẽ nên bắt chuyện với thằng nhóc vì nó còn phải học ở đâu vài ngày nữa, cứ như vậy cũng không ổn.

- Em tên thật là gì?

-...

Thằng bé không trả lời làm nó khó xử, nghĩ chừng có lẽ do nó hỏi hơi nhỏ nên nó liền lặp lại

- Em tên gì nhỉ?

- Thấy anh em gọi rồi còn hỏi!

Không chấp trẻ nhỏ, nó cố kiên nhẫn

- À ừ chị quên nhỉ! Thế Bin bao nhiêu tuổi?

- Sao chị nói nhiều thế nhỉ?

"WTH???"

Mặt nó nghệt ra trước câu nói của Bin, nó phải công nhận sức chịu đựng của nó quá cao nên mới không nhảy vô cho thằng bé xấc xược này một bài học. Cố giữ nụ cười méo mó.

- Bin vui tính ghê!

- Cảm ơn ạ!

Nó hậm hực không buồn nói chuyện với thằng nhóc này nữa, sợ nói thêm vài câu nữa là nó xông vào đập cho một trận tơi bời mất. Không hiểu gia đình anh thế nào, Duy thì hòa nhã, ấm áp vậy mà thằng em hỗn láo như vậy. Anh mang nước ra đặt tên bàn, nó cầm uống một ngụm hết sạch.

- Như chết khát không bằng ý!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!