Chương 37: (Vô Đề)

- Nếu em không thích cậu ta kèm thì để anh giúp được không?

Nó bất ngờ vì lời đề nghị đột ngột của anh.

Không phải anh đang đùa chứ?

Thấy nó im lặng anh hỏi tiếp

- Vậy em muốn học cùng cậu bạn hay bắt nạt em à?

- Dĩ nhiên là không! Em muốn thoát còn chẳng được thì lấy đâu ra muốn chứ!

- Vậy anh giúp được không?

Anh vẫn nhìn nó, ánh mắt trông mong, làm nó thấy khó xử vô cùng.

- Để em nói với Nam coi.. coi sao đã ạ!

- Khỏi cần! Tùy bà quyết định! Đã không thích học tôi thì có thể chuyển qua người khác!

Tim nó hẫng một nhịp, quay ngoắt lại phía sau. Cậu đã đứng đó từ lúc nào, vẻ lạnh tanh, làm nó đau tim muốn ngất. Nói thật, chỉ là lúc tức giận nó mới buột miệng nói ra câu đó. Nhìn mặt cậu lúc này cho nó thêm 10 lần tự quyết nó cũng không dám nói "tôi chuyển". Quay ra phía anh thì lại bắt gặp ánh mắt chờ đợi, hy vọng.

Nó ước gì bản thân có khả năng tàng hình lúc này, không muốn anh buồn cũng như không muốn cậu hiểu lầm nó dại trai, phản bạn. Trán nhăn lại, kính bị trễ xuống nó cũng không dám đưa tay nâng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang toát mồ hôi, giống hệt đứa nhỏ bị bắt quả tang.

Đang ở trong căn tin ồn ào mà nó cảm tưởng như cả 3 người đang bị cách ly ở một căn phòng kín, nóng bức ngột ngạt, im lặng tới đáng sợ.

"Cái miệng làm hại cái thân mà!"

- Ơ sao anh cả Nam ngồi đây?

Dương đến thật đúng lúc, nhỏ vẻ ngơ ngác nhìn cả ba người đang căng thẳng.

- Aaa lát có tiết tiếng anh đúng không? Hơ hơ tôi chưa làm bài tập về nhà, giờ lên chép còn kịp! Hơ hơ chào hai người nhé!

Tóm nhỏ Dương như phao cứu sinh, nó vội vã chào hai người ồi kéo nhỏ một mạch lên lớp, nhỏ thì bị nó kéo đi mà ú ớ không hiểu gì.

- Này bà! Hôm nay, tiếng anh tôi nhớ có bài tập gì đâu?

Đi đến hành lang tầng hai, Dương hỏi nó ngây ngô. Nó liền dừng lại ngó phía đằng sau một lúc, rồi ôm ngực, tựa lưng vào tường thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh.

- Bà không thấy cái không khí kinh khủng lúc nãy à?

Nó nhắc cho Dương nhớ lại, mặt nhỏ đần đần, nghĩ lại rồi gật đầu.

- Mà sao lại như vậy?

- Giải thích dài dòng lắm, lên lớp trước rồi tính!

***

Trong căn tin, mọi người đều bị thu hút bởi hai thí sinh có màn trình diễn ấn tượng trong cuộc thi Mr vừa rồi. Vẫn là một người lạnh lùng, ngang tàn với một người hiền hòa ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, vẫn với thái độ đối địch như lần lần trước.

- Cậu đang bắt ép Linh một cách quá đáng đó!

Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo

- Quá đáng? Theo đàn anh như thế nào là quá đáng? Tôi chỉ muốn tốt cho bạn tôi thôi!

- Vậy sao không từ lần này mà quyết định ai xứng với Linh hơn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!