Chương 34: (Vô Đề)

Thuở ấy, vua Hùng thứ 18 có một người con gái xinh đẹp, tài năng, dịu hiền tên là Mị Nương đã đến tuổi lấy chồng.

Một hôm vua gọi Mị Nương cùng đi dạo.

- Con gái ta đã trưởng thành, là một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, ta muốn kén cho con một người chồng như ý. Con thấy thế nào?

Mị Nương vẻ mặt đượm buồn, nắm lấy tay vua cha

- Thưa cha, con xin cha cho con được phụng dưỡng người!

Vua Hùng liền từ tốn xoa đầu Mị Nương, cười hiền từ.

- Nay ta đã già, đất nước ta đã hùng mạnh nhưng điều ta chưa an tâm nhất chính là con. Nếu con tìm được một nơi nương tựa tốt, ta mới an lòng!

Mị Nương không biết nói gì hơn, đành lặng lẽ cảm tạ vua cha.

Hôm sau vua Hùng cho truyền tin khắp nơi tuyển chồng cho nàng, rất nhiều người đến nhưng không làm vua hài lòng.

Dường như đang tuyệt vọng thì có hai chàng trai khôi ngô, tuấn tú đến xin làm rể vua.

Một người hiền hòa, ấm áp, chỉ tay về phía đông, phía đông biến thành đồng lúa xanh, chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên hàng dãy núi. Nhân dân trong vùng gọi chàng là Sơn Tinh.

Còn một người ở mãi tận miền biển Đông ngang tàng, ngạo nghễ, tài giỏi cũng không kém: gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa tới

- Chàng này tên gọi là Thủy Tinh.

Vua vô cùng đau đầu vì hai chàng đều tài giỏi như nhau, không nỡ từ chối ai. Vua liền nghĩ ra cách

- Hai người đều vừa ý ta cả, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, thì được rước dâu về.

Sáng hôm sau đúng như vua dự tính, Sơn Tinh đã mang sính lễ tới trước và rước Mị Nương về. Thủy tinh tới sau...

- Thưa nhà vua! Nếu như Mị Nương đã theo Sơn Tinh thì thần chỉ xin vua ban một điều..............

Nhỏ Dương ú ớ không biết nói gì vì cái này nằm ngoài kịch bản. Nam vẻ mặt nghiêm túc khiến nhỏ nghĩ chắc là lời thoại chèn thêm liền

- Được rồi ngươi cứ nói!

- Do dưới biển của thần lạnh lẽo, toàn các tướng binh tôm, cá nên xin người cho thần biến cái cây của vua thành một rặng san hô, tô điểm cho vùng biển.....

"Hả???"

Cả sân khấu im lặng, tròn mắt nhìn bọn nó. Mọi người từ ngỡ ngàng chuyển sang cổ vũ, thầy cô cũng rất bất ngờ.

Không chỉ thầy cô như vậy mà cả nhóm kịch cũng không ngờ tới.

Dương nhìn nó khó xử, chẳng lẽ kịch bản đã thay đổi?

Cả hai lớ ngớ hết nhìn nhau, nhìn nhóm kịch rồi tới nhìn cậu, cậu vẫn quỳ, nghiêm túc làm Dương không biết nói gì hơn

- À..ừ... thôi... được...

- Thưa đức vua, thần Sơn Tinh xin đức vua không thể cho đi cái cây đó.

"Trời ơi gì vậy nè?"

Nó và nhỏ Dương sững sờ, Duy từ đâu bước ra, ngắt ngang lời Dương khiến nhỏ như chết lặng. Vẻ mặt Duy kiên quyết, quỳ xuống, khuôn mặt nghiêm túc tới mức rợn người, dưới sân khấu ai cũng cảm thấy thú vị liền huýt sáo cổ vũ lên trên.

Nó nhìn Duy và Nam khó hiểu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!