"Ơ sao cửa khóa vậy nè?"
Nó nắm tay chốt cửa nhà, xoay lên xoay xuống cũng không được.
Giờ này phải có người ở nhà chứ?
Đèn trong nhà sáng mà!
Mọi lần mẹ nó đều để cửa cho nó vô mà đâu có khóa?
Loay hoay đứng ngoài, nó liền nghĩ ngay tới chìa khóa dự phòng, do nó không thích mang khóa đi học nên mẹ nó hay để khóa ở trong khe chậu cây vạn thọ bên cạnh cửa, hí hửng mò mẫn các ngón tay vào khe bé tí.
Nó sờ
Sờ hết cả cái khe bé tí
Các ngón tay loạn xạ, luồn lách không xót chỗ nào
Hoảng loạn
Nó lần mò lần nữa
Nhưng không thấy gì...
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Cộc cộc cộc
- Mẹ ơi! Mẹ mở cửa cho con ạ!
...
Đáp trả nó chỉ là sự im lặng
Sợ ảnh hưởng tới hàng xóm nên nó đành nhẹ nhàng gõ cửa lần nữa.
- Mẹ ơi! Mẹ mở cửa cho con đi mẹ!
Lại là im lặng
Nó cố gắng kiềm chế đứng lùi ra một chút nhìn lên cửa phòng bố mẹ mình, hét lên.
- Bố ơi! Mẹ ơi mở cửa cho con ạ!
Giọng nó vang vọng vào cả bầu trời tĩnh lặng, nhưng bên kia vẫn không hồi âm.
Nó tức tối vò đầu bứt tóc, bực tức vô độ, bỗng ý nghĩ chợt thoáng qua "Hay là nhà mình có trộm?" khiến nó khẽ rùng mình, cầm sẵn chổi tập kích lũ trộm ở bên ngoài.
Tay nó đang lăm le thì có giọng nói trầm vang lên kèm tiếng mở cửa... sổ
- Làm gì như đang rình mò nhà người ta vậy?
Nó giật mình ngước lên, hóa ra là Nam đang ngồi tựa lưng trên cửa sổ, khuôn mặt cậu trong màn đêm được ánh đèn phòng rọi vào thật đẹp, trông cậu không khác gì chàng hoàng tử trong cổ tích, hào hoa, phóng đãng.
Nhưng
...
Ánh mắt, nụ cười của cậu thì... thật tà ác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!