Chương 22: (Vô Đề)

- Đúng là đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.

Mới hơn 6 giờ có một tý mà bầu trời đã phủ một màu đen kịt, nó bước ra khỏi phòng học, một cảm giác khó tả xuất hiện. Thường ngày, nhỏ Dương lúc nào cũng lăng xăng đi cùng nó xuống bi ba bi bô đủ thứ chuyện và khi về còn có cậu để hoạnh họe mà giờ đây cảm giác yên tĩnh khiến nó thấy thật cô đơn, nhàm chán.

Nó nhăn mặt buồn chán, bước đi nặng nề.

Hành lang không một bóng người

Những cơn gió thổi lạnh thấu xương, rít lên nghe thật chói tai.

Ánh đèn hành lang chập chờn chập chờn

Phụt tắt

"Sao trường lại cắt điện giờ này?"

Vù.....

Tiếng gió khẽ làm nó giật mình

Nó dừng bước ôm cặp thật chặt, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, người run lên cầm cập.

Bỗng sống lưng nó hơi lành lạnh

Hình như nó vừa thấy cái bóng nào đó lao vút qua cửa bên trong phòng học, mà rõ ràng giờ này hành lang đâu còn ai?

"Hay.. hay.. là.."

Suy nghĩ chỉ mới thoáng qua cũng khiến nó nổi hết cả da gà, lắc đầu thật mạnh, nó nhẹ nhàng bước đến cánh cửa phòng, ngó vào bên trong, tim không ngừng gào thét, nhảy múa, lắp bắp hỏi

- Có.. có... có.. có... ai.. ai.. không?

Cạch

Cạch

Cạch

Âm thanh phát ra từ căn phòng tối như mực khiến nó suýt quên cả thở

Phụt

Đèn lại sáng, thở phào nhẹ nhõm, phía trong lớp chỉ có cửa lớp chưa đóng, khi gió thổi tạo âm thanh lạ, nó tự gõ vào đầu mình một cái để kiểm điểm cái tội thần hồn nát thần tính, chắc do mất điện chứ làm gì có....

Phụt

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Đèn vừa tắt, cái bóng đó lại xuất hiện kèm theo tiếng bước chân khiến nó kinh hoàng theo phản xạ chạy bán sống bán chết, cả khu nhà vang vọng âm thanh la hét thảm thiết.

Thoát ra khỏi khu nhà, đứng dưới sân trường mà nó thở hồng hộc, tay chống vào đùi, tim vẫn còn phản ứng mạnh, tay chân nhũn như bún vừa trần qua nước sôi. Đợi hồn trở lại xác, nó khẽ lau giọt mồ hôi dính trên trán.

Lạnh quá!

Nó run tới mức răng cứ chạm nhau liên tục kêu lên cầm cập

Hôm nay dự báo thời tiết là 10 độ C, nó ăn mặc đầy đủ sao vẫn lạnh vậy?

Não nó như dây truyền phản ứng chậm, nó tự cười chê mình ngốc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!