Nó về nhà với cả một bầu trời tâm trạng, ngồi lên ghế sofa một cách nặng nề, mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà. Mọi chuyện như chỉ mới diễn ra, đôi tai nó vang vọng từng câu nói của cô Minh.
Trên lớp tuy mọi người đã bàn bạc kế hoạch nhưng nó vẫn thấy thiếu.
Dù thành tích học tập có tăng thì sao chứ?
Đó cũng chỉ là cho chúng nó thôi mà!
Bọn nó chưa làm gì cho cô cả?
Phải là gì đây?
Đang ngập đầu trong đống câu hỏi thì mẹ nó tay cầm cốc nước cam, đặt trên bàn khiến nó giật mình.
- Sao vậy? Công chúa của mẹ sao u sầu thế?
Nhìn ánh mắt hiền từ của mẹ mà nó không nén nổi sự u sầu, thở dài cái, buồn bã xà vào ôm bà, tâm sự tất cả mọi chuyện.
- Công chúa lớn rồi! Biết nghĩ cho người khác rồi đấy!
Bà dịu dàng vỗ về nó, trong thâm tâm vui mừng biết bao.
Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con sẽ đầy cảm xúc biết bao nếu như không có...
- Thưa cô cháu mới về ạ!
Các dây thần kinh của nó liền hoạt động có năng suất khiến mặt nó lại đỏ bừng, theo phản xạ bật dậy khiến mẹ nó giật mình, nó lắp bắp
- Con.. con lên phòng ạ!
Nói xong nó phi như bay trong con mắt ngỡ ngàng của mẹ nó, bà không hiểu chuyện gì khẽ lắc đầu rồi cười, đúng là con gái sáng nắng chiều mưa trưa áp thấp, mới khi nãy còn buồn bã vì chuyện trên lớp vậy mà giờ lại như vậy.
Nam không mấy ngạc nhiên khóe miệng nhếch lên, lễ phép
- Nếu không còn gì khác cháu xin phép lên phòng ạ!
- Ừ! Cháu lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm nhé!
Mẹ nó gật nhẹ đầu, giọng bà lúc nào cũng vậy luôn dịu dàng đầy vẻ quan tâm, hòa nhã với mọi người xung quanh, dẫu có bận thế nào đi chăng nữa thì bà vẫn luôn coi trong gia đình mình, thật sự mà nói thì đây là hình mẫu người phụ nữ lý tưởng của bao gia đình. Vậy mà đứa con gái bà thì...
***
Nó lao vút lên phòng, đóng cửa vào, tim vẫn đập liên hồi. Do cả buổi chiều mải mê nghĩ về cô Minh mà nó quên mất sự tình xấu hổ hồi sáng. Lúc tan trường tính đợi cậu nhưng chợt nhớ ra sự việc kinh hoàng, nó vội vàng đi nhờ xe nhỏ Dương bỏ cậu một mình.
"Giờ tránh sao đây?
Chạy trời không khỏi nắng!
Huhu xấu hổ quá..."
Bỗng tiếng gõ cửa làm nó giật thót
- Đang làm gì vậy?
Nó im lặng không dám trả lời bởi nó sợ lên tiếng cậu nhất định lại lôi chuyện đó ra hù dọa, o ép nó. Ôm chặt cái cặp, không còn chút sức lực, nó khụy xuống, đầu óc rối bời, không biết nên trả lời gì thì tiếng cậu lại vọng vào
- Đừng nghĩ về việc hồi sáng nữa. Con gái bị vậy là bình thường, bà quên tôi còn có chị à? Chị tôi cũng hay quên! Dù gì cũng là bạn thân, tôi thấy làm như vậy rất bình thường. Thôi tôi về phòng đây!
Tiếng bước chân cậu xa dần, nó đợi tiếng đóng cửa phòng bên cạnh vang lên mới dám thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!