Chương 17: (Vô Đề)

"Trắng quá

...

Hết đau rồi

...

Mình đang ở đâu đây?

.......

Đây là thiên đường??

...

Mình chết rồi ư?"

- Bà dậy rồi hả?

Khuôn mặt trắng hồng, gầy gầy, cái mũi tẹt tẹt, mắt híp một mí, môi đỏ au này

.......

- Ơ... bà cũng xuống thiên đường với tôi à?

Nhỏ Dương không ngần ngại đập một phát vô đầu nó khiến nó đau đớn kêu lên

- Sao? Thiên đường gì? Tôi yêu đời lắm nha!

Nó lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa cái đầu, thì ra đây là phòng y tế, nó nhìn Dương uất ức

- Bà có cần đối xử với tôi như thế không?

Giờ nó mới để ý, mắt nhỏ đang đỏ hoe.

"Nhỏ Dương vừa khóc sao?"

Nó ngạc nhiên một lúc, nó chỉ nhớ mỗi sự việc cuối cùng trước khi nó bất tỉnh là nhỏ đang gọi cô giáo tới, nó thì quằn quại đau đớn.

"Nhỏ khóc vì mình sao?"

Nó thầm tạ ơn ông trời cuối cùng đã trả lại nhân tính cho Dương, nhìn nhỏ cảm kích, mắt nó dưng dưng

- Bà... bà lo cho tôi lắm hả...????

- Bà ăn dưa bở hả?

Thái độ nhỏ quay ngoắt 180 độ khiến nó chóng mặt, nó thở hắt

Đúng là các cụ xưa có câu "Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời" làm gì có chuyện nhỏ lo cho nó chứ, chẳng bao giờ giúp nó được cái gì toàn đẩy nó vào thế tiến thoái lưỡng nan, lúc hệ trọng thì không thấy đâu, toàn lúc tàn cuộc mới thấy mặt mũi.

- Mà bà đưa tôi lên đây hả?

Câu nói vừa rời khỏi miệng nó, nhỏ Dương lại đập một cú trời giáng vô đầu nó. Lần này, nó bực thật rồi, nó liền quát lên

- Bà bị khùng hả? Sao đánh hoài vậy? Tôi vừa mới bệnh dậy đó nha!

- Ờ khùng đó! Tôi còn muốn đánh bà nhiều nữa kìa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!