Đến lớp nhỏ Dương hí hửng lôi nó vào,
- Thế nào, trả ơn sao rồi? Hôm qua thấy bà nhắn tin hoàng tử ốm! Sướng chết được như trong tiểu thuyết ý! Có chụt chụt không HeHe
- Xê xa tôi ra, kinh quá!
Nó đẩy nhỏ Dương đang chu mỏ diễn tả ra, mặt xị xuống, thở dài thật dài, khiến Dương vuốt mặt, thất vọng
- Tôi biết ngay bà chẳng làm nên trò trống gì mà!
- Cứ như tôi thích cậu ta không bằng ý!
- Đừng nói cả hai lại chiến tranh nhé!
- Không!
Nhỏ Dương nhìn nó chán nản, lắc đầu, Nam cũng mới tới nó liền uể oải, bò ra bàn, giọng như hết hơi
- Cậu ta sẽ ở nhà tôi tạm vài bữa, nghe nói nhà bị sao đó
Thái độ quay 180 độ, Dương cầm tay nó, ánh mắt tràn trề hy vọng
- Thật á? Hay quá còn gì? Tôi sẽ qua nhà bà chơi thường xuyên. Bà không nhai được cậu ta thì nhượng qua bên tôi.
"Trời! Đây là bạn thân sao?"
Mặt nó méo xệch, quay ngoắt đi phía khác, quá thất vọng về bạn. Không chia sẻ nỗi khổ cho nó thì thôi lại còn thừa nước đục mà thả câu.
Nam đi qua chỗ nó, hơi gõ vào bàn, nó ngước lên nhìn
- Chi vậy?
- Sao mới sáng sớm mà uể oải vậy?
- Biết còn hỏi?
Nam như ngộ ra điều khiến bản mặt nó như đưa đám, cậu à lên tiếng
- Sáng mẹ tôi có gọi cho tôi
Nó bực bội gục xuống bàn, giọng hậm hực
- Hôm qua đang yên lành sao tự nhiên hôm nay lại có việc vậy? Trùng hợp ha?
Nam liền dựa vào bàn, nó tay khoanh trước ngực, nói đều đều
- Nhờ phước ai đó, vo gạo quên không khóa nước, nấu ăn quên tắt ga để hệ thống chống cháy hoạt động bị chập điện, không có gì hoạt động được, nước lênh láng khắp nhà, khiến nhà tôi bị cắt nước. hệ thống trong nhà không gì dùng được
- quay ra nhìn nó
- Phước ai đó?
Nhỏ Dương há hốc mồm
- Sao tệ vậy? Ai mà ác vậy! Hậu đậu quá đi mất, muốn giết người ta đây mà! Tớ mà ở đó tớ sẽ cho người đó một trận.
Nó nhìn Nam mà chỉ biết cười trừ
Đầu bắt đầu hiện ra thước phim tối qua
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!