Một hồn ma nữ bất ngờ buông mình từ trên cây xuống, mái tóc dài rũ rượi, hai hốc mắt trống hoác đầy m. áu, vừa mở miệng là m. áu tươi trào ra, giọng nói mơ hồ không rõ, dường như đang nói: "Các người tìm tôi sao?"
Ngoài Tô Nhiên ra, những người khác đều sợ đến hồn bay phách lạc.
"Aaaa!!!
"Tiếng hét chói tai của Lưu Lệ vang lên, cô còn chưa kịp ngã thì Tôn Lâm bên cạnh đã trợn trắng mắt, ngã lăn ra phía sau. Tô Nhiên móc móc tai vì bị tiếng hét làm ù đi, lại nhìn Tôn Lâm dưới đất, lắc đầu – thật là vô dụng. Lưu Lệ nhìn Tôn Lâm ngất xỉu trước mình mà khó hiểu. Sao kỳ vậy, mình còn chưa xỉu mà tên nhóc này đã lăn ra rồi. Vương Khải từng xử lý vô số vụ án, tự nhận có tâm lý vững vàng, lúc này cũng thấy da đầu tê dại, tay chân cứng đờ, nét mặt trắng bệch như bị sét đánh, khóe môi run rẩy không ngừng. Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn hồn ma nữ:"Xuống đây đi, bọn tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Năng lực của cô bây giờ đã không còn như trước, nhưng trong mắt hồn ma chưa từng trải kia, cô vẫn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Hồn ma nữ theo bản năng cảm thấy Tô Nhiên rất nguy hiểm, sau khi lơ lửng hạ xuống khỏi cây thì đứng ở khoảng cách xa, không dám lại gần, đôi hốc mắt đẫm m. áu vừa hoang mang vừa sợ hãi nhìn họ.
Vương Khải cố gắng đè nén nỗi sợ, cùng Lưu Lệ kẹp hai bên kéo tay Tôn Lâm nhanh chóng lùi về phía sau Tô Nhiên.
Đặt Tôn Lâm xuống, Vương Khải và Lưu Lệ lập tức rút s.ú.n. g đứng chắn trước mặt Tô Nhiên, "Cẩn thận, cô lùi lại đi."
Tô Nhiên nhìn họ, dù tay hơi run nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt cô, trong lòng cảm động.
"Cất s.ú.n. g đi, s.ú.n. g không có tác dụng với hồn ma đâu. Hơn nữa, có tôi ở đây sẽ không sao đâu. Các người không phải có chuyện muốn hỏi sao? Hỏi nhanh đi."
Vương Khải đứng sững một lúc, cuối cùng vẫn cùng Lưu Lệ thu s.ú.n. g lại. Sau khi lấy giấy tờ chứng minh thân phận, ánh mắt và giọng nói đều trở lại nghiêm nghị và trấn tĩnh:
"Chúng tôi là cảnh sát hình sự thành phố, đang điều tra vụ án mạng của cô, mong cô có thể nói cho chúng tôi biết cô là ai? Ai đã gi. ết cô? Có thể cung cấp chút manh mối không?"
Hồn ma nữ muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, m. áu tươi lại trào ra, tiếng nói mơ hồ khó hiểu, chẳng ai nghe rõ cô nói gì.
Vương Khải và Lưu Lệ nhìn nhau – thế này thì biết hỏi kiểu gì?
Tô Nhiên giơ tay b.ắ. n ra một đạo phù, lá bùa hòa vào cơ thể hồn ma và biến mất.
Ngay sau đó, dung mạo hồn ma thay đổi, trong chớp mắt biến thành một cô gái xinh xắn.
"A, đau c.h.ế. t mất! Sao mình lại nằm dưới đất thế này?" Tôn Lâm ôm đầu ngồi dậy, nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên nhớ ra mọi chuyện.
"Ma! Có maaaa!!!" Tôn Lâm bật dậy, ôm chặt cánh tay Tô Nhiên hét to: "Đại sư, có ma! Ma đó!!!
"Tô Nhiên ghét bỏ định rút tay lại, nhưng bị ôm chặt quá đành chịu. Cô vừa định nói thì thấy Vương Khải quay lại, tức giận trừng mắt với Tôn Lâm:"Im mồm!
"Tên nhóc này thật mất mặt quá! Tôn Lâm ngượng ngùng ngậm miệng, nhưng vẫn không buông tay, len lén nhìn quanh một vòng. Không thấy hồn ma nữa, nhưng lại thấy thêm một cô gái xinh đẹp. Chắc là hồn ma đi rồi – Tôn Lâm thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra, đi tới gần Vương Khải, tươi cười chào cô gái kia:"Chào bạn, tôi là Tôn Lâm, bạn là ai?
Hồi nãy sao tôi không thấy bạn nhỉ?
"Hồn ma nữ không để ý đến anh ta, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình."Kẻ giế. t tôi? Là ai?
"– cô lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại. Dần dần, khí đen quanh người cô càng lúc càng dày đặc, dường như đã nhớ ra điều gì, bỗng nhiên khí đen bùng lên dữ dội, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn."Giế. t hắn!"
"Phải giế. t hắn!!"
"Tôi muốn gi. ết c. hết hắn!!!
"Tôn Lâm suýt nữa sợ đến tè ra quần, vọt ra sau lưng Tô Nhiên, ngay cả Vương Khải và Lưu Lệ cũng giật mình lùi lại vài bước. Tô Nhiên nhíu mày, giơ tay tát một cái – khí đen trên người hồn ma bị đánh tan phần lớn, thần trí cũng hồi phục, run rẩy cúi đầu, không dám nhìn cô."Biết điều chút, hỏi gì thì trả lời đó, còn không thì tôi đánh cho hồn phi phách tán.
"Giọng Tô Nhiên trong trẻo dễ nghe, nhưng hồn ma lại run rẩy vì sợ. Tô Nhiên quay sang Vương Khải:"Để tôi hỏi cho.
"Vương Khải gật đầu – nói chuyện với ma đúng là không phải sở trường của anh. Tô Nhiên hỏi:"Cô là ai? C. hết như thế nào? Ai là kẻ gi. ết cô?"
Hồn ma cúi đầu, nghẹn ngào: "Là một người đàn ông, tôi không quen hắn, không biết hắn là ai."
Vương Khải nghi ngờ: "Không quen? Vậy là cướp của g. iết người, hay là trả thù riêng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!