Chương 48: Chúng ta không trách con (2)

"Tôi… tôi mơ thấy họ toàn thân đầy m.á. u đến từ biệt tôi, nên tôi đoán có khi nào họ đã gặp chuyện không hay."

Anh ta nhìn sang Tô Nhiên, thấy cô đang nhìn mình, rõ ràng là đang chờ anh nói tiếp, "Cha mẹ tôi thương tôi nhất, chắc chắn là họ không yên lòng nên mới hiện về gặp tôi."

Tô Nhiên nhướng mày: "Cậu vừa nói họ mất tích, giờ lại nói họ gặp chuyện, chẳng phải mâu thuẫn à?

"Trà Đá Dịch Quán Người đàn ông bị ánh mắt của Tô Nhiên nhìn đến mức mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt d.a. o động né tránh:"Không… không phải, tôi chỉ là lo họ gặp chuyện.

Tôi chỉ muốn biết nhà có ma thật không, nếu có thì có thể trừ được không.

"Tô Nhiên không nói gì, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa khiến anh ta nổi da gà. Cảm giác như ánh mắt Tô Nhiên có thể lột da rút gân, khiến anh ta sợ hãi đến mức muốn né tránh. Lúc này Tô Nhiên mở miệng."Cậu tên là Trương Chí Cương, cha cậu tên Trương Thanh Vân, mẹ anh là Hứa Lệ Quyên, đúng không?"

Trương Chí Cương lau mồ hôi lạnh, cắn răng trả lời: "Đúng."

"Ba tháng trước, cha mẹ cậu mất tích, cậu là con trai duy nhất, đương nhiên kế thừa toàn bộ gia sản."

"Hai tháng trước, cậu bán biệt thự và xe hơi dư thừa của gia đình. Một tháng trước, cậu bán luôn công ty mà cha cậu vất vả gây dựng mấy chục năm. Tháng này, cậu lại định bán nốt ngôi nhà tổ của dòng họ.

"[Đúng chuẩn con phá gia chi tử! Không đánh anh thì đánh ai?] [Khó trách lại bị đánh, nếu con tôi mà như vậy, tôi đánh cho sống dở c.h.ế. t dở luôn.] [Nuôi ra một thằng con như này, ông bà tổ tiên chắc phải tức đến bật nắp quan tài!] [Nếu là tôi, ch. ết rồi cũng tức sống lại mất!]"Trước bảy tuổi, gia cảnh nhà cậu nghèo khó, thường xuyên bị người ta trêu chọc, cha mẹ cảm thấy có lỗi nên làm việc cật lực kiếm tiền. Sau này họ kinh doanh khấm khá, vì muốn bù đắp cho cậu, nên cái gì cũng cho cậu tốt nhất.

Một năm kiếm được mười mấy vạn, thì mười vạn đổ hết vào người cậu."

Trương Chí Cương ưỡn cổ cãi lại: "Tôi là con một, họ kiếm tiền không phải để cho tôi tiêu à?"

"Sau khi vào đại học, cậu suốt ngày tụ tập với đám bạn hư hỏng ăn chơi trác táng, đánh nhau gây sự. Cậu mặc đồ hiệu, ăn nhà hàng sang trọng, vung tiền như nước. Mỗi tháng tiêu vèo vèo bốn, năm vạn, toàn cho đám bạn đó."

Rất nhiều fan đang học đại học trong livestream không chịu nổi nữa, ào ào lên tiếng:

[Tôi học năm nhất, mỗi tháng chỉ có 900, lắm lắm là 1.500 tệ.]

[Thời tôi học đại học, mỗi tháng chỉ 1.000 thôi…]

[800 tệ một tháng sống được, 8 vạn cũng tiêu được, tuỳ xem tiêu kiểu gì.]

[Cậu tiêu 4-5 vạn một tháng, đủ tôi tiêu cả năm.]

[Tôi mỗi tháng cho con gái 2.000, nó còn tiết kiệm được một khoản.]

[Nuôi con kiểu này, khác gì nuôi ông nội trong nhà!]

[Tôi lặng lẽ trôi qua với 500-600 tệ một tháng…]

"Ra trường rồi, cậu ở nhà lông bông, không chịu đi làm, suốt ngày ăn bám. Có lần vì tranh giành một cô gái, cậu đánh bạn trai cô ta trọng thương."

Trương Chí Cương khinh thường nhếch miệng: "Tôi đánh hắn thì sao? Nhà tôi cũng đền tiền rồi. Ăn một trận đòn mà lấy được mười mấy vạn, hắn mơ còn cười tỉnh."

Qua màn hình, chỉ vài câu nói của Trương Chí Cương đã khiến tất cả người xem phẫn nộ tột độ.

[Đây là tam quan gì vậy? Tam quan vặn vẹo méo mó hả?]

[Anh là cái thể loại gì vậy trời? Chọc tức tôi tới mức muốn chửi mà lại thấy buồn cười luôn rồi!]

[Anh lại đây, tôi đánh cho một trận rồi cho tiền, anh có chịu không?]

[Nhóc con, cầu trời đừng để tôi gặp anh ngoài đường… hừm hừm.]

[Mẹ nó, con d.a. o dài 40 mét của tôi sắp không kìm được rồi.]

[Tôi bình thường không chửi người, trừ khi chịu hết nổi. Giờ thì chúc mừng, cậu đã thành công khiến tôi phải văng tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!