Tô Nhiên khẽ "ồ" một tiếng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, có ma à?"
"Đúng đúng…" Ngô Kim Tùng gật đầu lia lịa, rồi lại đột nhiên lắc đầu, "Không đúng, không phải ma, là xác sống!"
Tô Nhiên cảm thấy thú vị: "Ồ, xác sống?"
Xác sống ấy à, cô cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại.
Hồi mới bắt đầu tu luyện, để nhanh chóng nâng cao tu vi, cô đã tìm không ít xác sống và lệ quỷ để luyện tay. Làm lũ quỷ quái trong vòng trăm dặm quanh đó hoảng sợ bỏ chạy, đồn nhau rằng núi Thần Ẩn xuất hiện một nữ ma đầu chuyên săn quỷ, khiến suốt cả trăm năm sau cô chẳng bắt nổi thêm con nào.
Giờ nghĩ lại cũng thấy khá buồn cười.
Nghe Tô Nhiên nhắc đến xác sống, Ngô Kim Tùng gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng! Chính là xác sống, giống y như trong phim, giơ tay nhảy cà tưng cà tưng ấy!
"[Wow! Xác sống thật rồi!!] [Quả nhiên những người được nữ streamer chọn trúng đều không tầm thường. Ông anh này lợi hại thật, đào móng nhà cũng đào ra xác sống, vận khí đỉnh của chóp luôn!] Tô Nhiên trêu chọc:"Anh đúng là tay đỏ đấy, đi mua vé số đi."
"Streamer, chị đừng trêu tôi nữa, tôi sắp sợ c.h.ế. t khiếp rồi, còn tâm trí đâu mà mua vé số."
Ngô Kim Tùng vừa cười vừa khóc, kể tiếp: "Lúc đó, có vài công nhân ngủ muộn mới vừa nằm xuống, chưa kịp chợp mắt thì thấy một bóng trắng mặc quan phục thời Thanh, vừa nhảy tưng tưng vừa đi vào lều."
"Con xác sống đó cứ như xem khỉ, cứ trừng mắt nhìn người ta. Có một thanh niên, đang mơ màng dậy đi vệ sinh, bất thình lình thấy một con quái vật lông trắng từ đầu đến chân giơ tay đứng nhìn mình, sợ quá hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Con quái vật lông trắng cũng bị tiếng hét dọa sợ, nhảy bật lên ba thước, rồi chẳng mấy chốc đã mất dạng."
"Khi đó, mấy người chưa ngủ được sợ đến v. ãi cả nước, đợi đến khi bóng trắng rời đi mới dám la hét chạy đến nhà tôi, chen chúc trong sân, nói thế nào cũng không chịu quay lại."
"Không chỉ họ sợ, tôi cũng m. ẹ nó sợ c.h.ế. t khiếp! Họ là thấy ma, còn tôi thì gặp ác mộng."
Nghĩ đến bây giờ vẫn còn run, môi Ngô Kim Tùng run lẩy bẩy: "Tôi mơ thấy một con xác sống mặc quan phục, lộ hai cái nanh dài, toàn thân mọc đầy lông trắng, giơ tay nhảy cà tưng cà tưng vào nhà, g.i.ế. c c.h.ế. t hơn chục người trong nhà tôi, thậm chí còn ăn cả đứa bé mới vài tháng tuổi."
"Sợ đến nỗi tôi hét lên tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra, da gà nổi khắp người."
Anh ta ngừng lại một chút, lau mồ hôi tưởng tượng trên trán rồi nói tiếp:
"Cả đêm đó, chẳng ai dám ngủ, cứ thế thức trắng đến sáng. Vừa hửng sáng, đám công nhân xây dựng không cần tiền công gì nữa, dứt khoát bỏ đi luôn."
"Tôi cũng chẳng thiết ăn uống gì, vội đi tìm ông đạo sĩ kia. Kết quả là ông ấy vừa nghe xong đã lắc đầu bảo chuyện này quá lớn, ông ta không xử lý được, phải tìm sư phụ của ông ấy. Nhưng sư phụ thì lại đi vắng, nửa tháng sau mới về."
"Sau đó bạn tôi giới thiệu chị cho tôi, tôi hết cách mới đến tìm chị."
Tô Nhiên nhướng mày: "Nghe giọng điệu của anh, hình như tìm tôi là bất đắc dĩ lắm nhỉ?"
"Không không, không phải bất đắc dĩ!
"Ngô Kim Tùng vội vàng xua tay phủ nhận. Không phải miễn cưỡng, chỉ là... anh ta có hơi không tin thôi. Tất nhiên mấy lời đó anh ta chẳng dám nói ra. Ngô Kim Tùng cười nịnh:"Đại sư, chị nói xem, con quái vật lông trắng đó có phải là xác sống trong phim không?"
Tô Nhiên trầm ngâm giây lát: "Theo như mô tả của anh thì tám chín phần là xác sống."
"Thông thường người c.h.ế. t hóa thành ma, còn xác sống thì chẳng phải người cũng chẳng phải ma. Là do lúc còn sống c.h.ế. t không nhắm mắt, oán niệm quá sâu, sau khi c.h.ế. t xác không phân hủy, nếu hấp thụ tinh hoa ánh trăng hoặc bị ảnh hưởng bởi phong thủy mộ phần thì sẽ phát sinh thi biến, hóa thành xác sống.
Con quái vật lông trắng các anh gặp chính là loại xác sống cấp thấp nhất – Bạch thi."
"Bạch thi toàn thân da dẻ trắng bệch, ngay cả lông cũng trắng, bởi vì vừa mới thành xác sống nên năng lực còn rất yếu. Nó sợ ánh nắng, sợ lửa, sợ nước, sợ gia cầm, thậm chí còn sợ cả con người."
"Con bạch thi này vừa được thả ra, chưa thành hình thế, nhưng nếu để nó hút đủ âm khí hóa thành hắc thi thì sẽ bắt đầu ăn gia cầm, sau đó là ăn thịt người. Đến lúc đó, cả làng các anh e rằng không ai thoát nổi."
Ngô Kim Tùng hoảng hốt:
"Cái gì?! Nghiêm trọng vậy sao?"
Tô Nhiên gật đầu: "Nhưng cũng đừng lo, giờ nó mới chỉ là bạch thi, dễ xử lý thôi. Anh gửi thông tin liên lạc cho tôi, tôi lập tức qua đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!