Lời của Tô Nhiên vừa dứt, biểu cảm của mấy người Trần Lan liền trở nên "ngũ sắc lộng lẫy
", cư dân mạng cũng hào hứng thi nhau thả bình luận. [Wahahahaha, tiếng cười như chuông tạ của tôi…] [Ôi trời, tiểu tam này còn mơ làm người thắng cuộc cuộc đời à.] [Trời xanh có mắt, thiên đạo luân hồi.] [Chủ phòng, cô đúng là tàn nhẫn như tôm và lợn*, làm tốt lắm!] (*Chơi chữ từ câu"
", phát âm giống "
", nghĩa là "giết người tru tâm" – tàn nhẫn đến tận xương tủy.)
[Nghèo hà hà, hát lúc mặt trời mọc; nghèo hát ha ha, hát lúc mặt trời lặn; Harry Potter cưỡi chổi bay…]
[Sao tôi vui thế nhỉ?
Do hôm nay thời tiết đẹp sao? Hay công việc suôn sẻ? Hay bữa tối ngon miệng? Không phải, là vì nỗi đau của anh làm tôi thấy sung sướng!]
[Ông Vương nhà bên:
Lần này thật sự không phải tôi đâu.]
…
Lưu Chí Bằng không thể tin nổi, cũng không dám tin, nhưng ánh mắt tránh né của Trịnh Hiểu Yến đã nói lên tất cả. Cô ta thật sự có người đàn ông khác, còn xúi anh ta lấy mạng con gái mình đi cứu con trai người ta.
"Con đàn bà đê tiện kia! Tao g.i.ế. c mày!" – Lưu Chí Bằng hối hận tột cùng, nghiến răng nghiến lợi gào lên.
Đến nước này rồi, Trịnh Hiểu Yến cũng chẳng buồn giả vờ nữa,
"Phì! Tao cũng muốn sinh cho mày đứa con trai lắm chứ, nhưng mà mày có được không? Như cọng giá sống ấy thì sinh cái gì? Còn mặt mũi mà trách tao? Ít ra tao cũng cho mày được làm bố mấy năm đấy…"
Lưu Chí Bằng bị những lời của cô ta làm cho mặt mũi đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ, giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh: "Con đê tiện…"
Trà Đá Dịch Quán
"Mày dám đánh tao? Tao liều mạng với mày! Cả hai chúng ta đừng hòng sống yên!"
Hai người lao vào nhau cấu xé, mấy người còn lại đứng bên chỉ hóng chuyện, không ai có ý định can ngăn.
Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của Tô Nhiên, Dương Vĩ Hạo tìm được bùa trấn tai nạn ghi ngày tháng năm sinh trong phòng, đốt đi theo lời Tô Nhiên.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt và kiểm soát hiện trường. Lưu Chí Bằng định truy cứu trách nhiệm, nhưng dưới ánh nhìn như muốn g.i.ế. c người của Trần Lan, anh ta chẳng dám hó hé gì, tất nhiên cũng không dám kiện chuyện bị Dương Vĩ Hạo đánh.
Lúc đi ngang qua Lưu Chí Bằng, Dương Vĩ Hạo nhổ bãi nước bọt, "Phì! Đáng đời! Không đánh c.h.ế. t mày thật uổng."
Tô Nhiên cũng thấy đánh như vậy là đúng, hàng chục ngàn người trong phòng livestream cũng nghĩ thế.
Sau khi ngắt kết nối, khán giả vẫn chưa thấy thỏa mãn, quà tặng cứ ào ào hiện lên khắp màn hình.
[Cái này coi còn vui hơn nhảy múa hát hò.]
[Sướng thật! Loại tra nam này có bị đánh c.h.ế. t cũng đáng!]
[Chưa xem đủ đã hết rồi?]
[Không tệ, bù lại nỗi tiếc nuối vụ bắt ma lần trước.]
[Quả dưa này ăn sướng miệng ghê.]
[Có phải kịch bản không đấy? Làm gì có loại đàn ông như vậy thật chứ?]
[Tự làm tự chịu, không thể sống!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!