Trần Lan mặt mày xanh mét bước vào nhà. Vừa rồi đứng ngoài cửa nghe được những lời kia khiến cô tức đến hoa mắt, suýt nữa đứng không vững.
Lúc này trong lòng cô lạnh toát, cố gắng kiềm chế cơn giận, từng bước một tiến về phía Lưu Chí Bằng.
Cô chưa bao giờ là người trọng nam khinh nữ, trong mắt cô, con trai hay con gái đều như nhau, đều là m.á. u thịt mang nặng đẻ đau mười tháng, đều là bảo bối trong lòng cha mẹ.
Chồng cô tuy từng than vãn vài câu vì không có con trai, nhưng trước khi cô kịp nổi giận thì anh ta đã giải thích rằng chỉ là tiện miệng nói ra, rằng con trai con gái anh ta đều yêu thương. Vậy mà ai ngờ được, vì muốn có con trai, anh ta lại có thể sinh ra thứ tâm địa độc ác như vậy!
Cô không thể chấp nhận việc người chồng đầu gối tay ấp lại âm thầm tính kế hại mình, càng không thể chấp nhận việc anh ta vì cứu đứa con trai riêng mà muốn hại c.h.ế. t con gái ruột của cô.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Lan cảm thấy mọi hi vọng đều tan vỡ, cả người lảo đảo.
May mà Dương Vĩ Hạo nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không cô đã ngã xuống đất rồi.
"Chị à, chị phải gắng gượng, đừng quên chị còn có con gái.
"Vừa nghĩ đến con gái, Trần Lan lập tức lấy lại tinh thần, xắn tay áo lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lưu Chí Bằng. Cô từng học tán thủ, Lưu Chí Bằng biết rõ điều đó. Thấy cô xắn tay áo, tim anh ta lập tức đập lỡ nhịp, theo phản xạ muốn xoay người bỏ chạy, nhưng bị Dương Vĩ Hạo tóm lấy rồi quăng thẳng đến trước mặt vợ anh ta. Lưu Chí Bằng hoảng sợ đến mức chân tay mềm nhũn, như bị rút cạn sức lực, ngay cả đứng dậy cũng không nổi, chỉ có thể run giọng gọi:"Vợ... vợ ơi..."
Ánh mắt anh ta lảng tránh, giọng cũng biến điệu: "Em... sao em lại tới đây?
"Trần Lan nhìn người đàn ông trước mặt đầy thất vọng. Năm đó cô mù mắt đến mức nào mới có thể lấy một kẻ vô trách nhiệm, tâm địa độc ác như vậy? Cô vung tay tát mạnh cho Lưu Chí Bằng một cái trời giáng:"Tôi đến đây làm gì à? Tôi đến xem người chồng tốt của tôi, người cha tốt của con gái tôi, sau lưng mẹ con tôi đã làm ra những chuyện thất đức gì!"
"Anh sai rồi, đừng đánh nữa mà, tay em khỏe quá, anh đau sắp c.h.ế. t rồi!
"– Lưu Chí Bằng bị tát ngã lăn ra đất, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin. Nhưng vừa hé miệng ra, lại một cái bạt tai nữa vung đến như gió lốc. Trần Lan nghiến răng nghiến lợi, dốc hết sức đánh anh ta:"Vợ? Ai là vợ anh? Tôi không phải. Người đứng đằng kia mới là vợ anh!"
"Đừng đánh nữa, em à, anh biết sai rồi! Anh chỉ chơi chơi với cô ta thôi, không thật lòng đâu, trong lòng anh người anh yêu nhất vẫn là em mà!" – Lưu Chí Bằng vừa cảm thấy mặt nóng rát, vừa hoảng hốt muốn đứng dậy giải thích.
Trịnh Hiểu Yến vốn định chạy tới can, nghe đến đây lại đứng yên tại chỗ, lùi lại vài bước.
Lưu Chí Bằng khóc lóc thảm hại, định níu lấy tay Trần Lan. Trần Lan hừ lạnh một tiếng, vung tay hất tay anh ta ra, lại tiếp tục giáng cho anh ta những cái tát như trời giáng.
Cư dân mạng xem livestream thì vô cùng hả hê.
[Đánh hay lắm, đánh quá chuẩn, đánh cho ra trò luôn ấy!]
[Đánh mạnh vào, chị gái sao lại nương tay thế, không được thì để tôi mang cơm tới tiếp sức, ăn no rồi đánh tiếp!]
[Chị đội mũ xanh, tôi không giúp chị được về thể lực, nhưng tinh thần tôi ủng hộ chị! Đừng mềm lòng, nhổ hết tóc nó đi, cào nát mặt nó, bẻ gãy của quý của nó luôn!!]
[Đã đời quá, nếu tôi có mặt tại hiện trường, nhất định phải đá vài phát mới được.]
[Giá rẻ không phải là tình yêu, mà là những kẻ khiến tình yêu trở nên ô uế!]
[Chị gái à, đừng chỉ lo đánh, nhớ lưu bằng chứng, bắt nó ra đi tay trắng! Một tên cặn bã như thế giữ lại cho nó một xu cũng là chị có lỗi với lương tâm rồi.]
[Đừng vì một tên đàn ông mà hại sức khỏe bản thân, không xài được thì đổi, không thì khỏi dùng luôn. Tôi đây nuôi con một mình, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm, không phải hầu hạ cha mẹ chồng, sống sung sướng hơn nhiều.]
…
Trần Lan đánh một trận đã tay, phần lớn cư dân mạng xem livestream cũng thấy thỏa mãn. Dĩ nhiên trên mạng chẳng bao giờ thiếu những kẻ thích làm "thánh mẫu".
[Tôi thấy đàn ông cũng đâu có gì sai, chẳng qua chỉ muốn cứu con trai thôi mà, con gái thì có ích gì, phải dựa vào con trai để nối dõi tông đường chứ.]
[Không để lại cho anh ta một đồng nào thật là quá đáng, con cái là vô tội, không có tiền thì nó sống sao?]
[Cũng chỉ trách cô không sinh được con trai, nếu cô sinh được, đã chẳng có chuyện này.]
[Chỉ là để con gái cô thế thân thôi mà, chưa chắc đã chết, nếu là tôi, chắc chắn cũng cứu con trai trước.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!