"Cứu, cứu mạng! Sao lại không cứu được," Lưu Chí Bằng cố dỗ dành người phụ nữ,
"Anh chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi, có khó mấy anh cũng sẽ cứu nó. Yến Yến à, anh yêu em như vậy, sao có thể để hai mẹ con em gặp chuyện được. Đừng lo, anh sẽ nghĩ cách khác."
Trịnh Hiểu Yến chẳng buồn nghe hắn nói,
"Anh đừng nói mấy lời ngon ngọt vô dụng nữa. Tôi đã nói là dùng con tiện nhân kia thay con mình gánh nạn, là anh không chịu, cứ khăng khăng đòi tìm họ hàng gì đó. Giờ thì hay rồi, con lại ngất thêm lần nữa!"
Cô ta giận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Lưu Chí Bằng, "Đã bảo anh rồi, đem con tiện nhân đó về, để ngay trước mắt chúng ta, cần thay thì thay, cần đổi mạng thì đổi, con mình cũng đâu đến mức bị kích thích mà ngất thêm lần nữa?"
Càng nói càng tức, cô ta nhấc gối lên đập về phía hắn, gào lên:
"Tên họ Lưu kia, anh nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là con trai anh quan trọng hay con gái anh quan trọng? Nếu con trai mà có chuyện gì, thì anh cứ hối hận cả đời đi!"
"Được được… anh nghe lời em… nghe lời hết, được chưa… Anh sẽ đưa Lệ Lệ về…" Giọng của hai người càng lúc càng nhỏ.
Trong phòng, tiếng đối thoại lúc có lúc không, ngoài cửa, Dương Vĩ Hạo cùng hai anh em họ nghe đến ngây người.
Đánh c.h.ế. t họ cũng không nghĩ tới, Lưu Chí Bằng – người mà họ nghĩ là thật thà chất phác – lại ngoại tình, còn cấu kết với tiểu tam hãm hại con gái ruột, hại không được thì quay sang tính dùng con gái ruột đổi mạng cho con trai.
Bên trong, hai người kia còn đang bàn bạc làm sao để con gái thay con trai gánh tai họa, bên ngoài, ba người họ đã không chịu nổi nữa.
Hai người anh họ giận dữ đập cửa rầm rầm, như muốn phá sập cả khung cửa.
Hai người anh họ giận dữ không kiềm chế được, "Còn nói gì nữa…"
"Ai vậy?" Lưu Chí Bằng đang bực mình hỏi, nhìn qua mắt mèo thấy là Dương Vĩ Hạo, hoảng loạn liền khóa thêm một lượt chốt cửa.
"Lưu Chí Bằng, đồ khốn kiếp, mở cửa ra! Tao biết mày ở trong đó!" Dương Vĩ Hạo hét to.
Nói rồi, cả hai đạp bể cửa kính, leo vào phòng, mở cửa cho Dương Vĩ Hạo, sau đó quay lại, xông lên đạp Lưu Chí Bằng tới tấp.
"Thằng cặn bã! Tao đánh c.h.ế. t mày!"
Tiếng phụ nữ gào rú, tiếng đàn ông rên rỉ vang lên.
Dương Vĩ Hạo vừa bước vào đã thấy Lưu Chí Bằng bị đánh đến mức bò lăn bò càng trên mặt đất.
"Vĩ Hạo, cầu xin cậu bảo họ dừng tay, đừng đánh nữa." Lưu Chí Bằng thấy Dương Vĩ Hạo, vừa lết vừa bò đến gần, "Đừng đánh nữa… tôi sai rồi…"
Dương Vĩ Hạo đưa điện thoại cho anh cả, "Anh, nghỉ tay chút, để em xử."
Anh túm cổ áo Lưu Chí Bằng, tát cho hắn hai bạt tai như trời giáng, đến mức hắn choáng váng.
Dương Vĩ Hạo hận không thể lột da hắn ra. Trên đời này sao lại có kẻ độc ác đến thế? Dùng con người ta thế mạng con mình không được, liền quay sang muốn dùng con gái ruột đổi mạng cho con trai riêng. Đúng là độc ác tận xương tủy!
Hổ dữ còn không ăn thịt con, loại cặn bã như vậy phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!
Trịnh Hiểu Yến bị dọa cho sợ tái mặt, hét lên the thé:
"Dừng tay! Mấy người là ai? Dám xông vào nhà rồi còn đánh người! Tôi sẽ báo công an! Tôi kiện các người!"
"Báo đi, báo công an đi," Dương Vĩ Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, "Càng lớn chuyện càng tốt, để vợ cả của hắn đến xem thử hắn tiêu tiền của vợ thế nào để bao nuôi tiểu tam!"
"Anh nói vớ vẩn gì vậy!"
Trịnh Hiểu Yến tức tối mắng, "Vợ vợ cái gì? Tôi mới là vợ anh ấy! Con mụ tiện kia sớm đã ly hôn rồi!"
"Ồ? Ly hôn rồi?" Dương Vĩ Hạo nhướng mày nhìn Lưu Chí Bằng đầy ẩn ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!