Chương 34: Gặp ma trong mộng (2)

Trương Đình mệt mỏi xoa cổ bước vào bếp. Không hiểu sao, cô vô thức và một cách kỳ quặc buột miệng nói:

"Làm ơn tránh ra một chút."

Lúc đó, bản thân cô cũng không hiểu vì sao lại thốt ra câu ấy, như thể có ai đó đang đứng chắn đường mình vậy.

Vừa nói xong, Trương Đình liền sững người lại, thầm nghĩ giữa đêm hôm khuya khoắt, mình bị gì vậy, nói chuyện với ai thế không biết?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác sợ hãi không rõ lý do lập tức bao trùm khắp người.

Cô vội vàng cố lấy dũng khí đổ gạo vào nồi, rồi chạy thẳng về phòng ngủ.

Nhìn thấy Tiểu Mỹ đang bận rộn, Trương Đình không nói gì, chỉ thấp thỏm ngồi chờ cháo gần chín mới trở lại bếp.

Cô múc cháo ra tô, quay lại phòng định gọi Tiểu Mỹ ăn thì phát hiện cô ấy đã nằm ngủ trên giường.

Trương Đình không đánh thức, chỉ đắp chăn cho bạn rồi quay ra phòng ăn. Một mình cô thấy sợ nên chỉ muốn ăn nhanh rồi về phòng.

Nhưng càng ăn, lòng cô lại càng thấy buồn.

Một nỗi buồn sâu sắc ập đến không báo trước, khiến cả người như rơi vào trạng thái tuyệt vọng tột cùng.

Những chuyện không vui, không vừa ý trong quá khứ cứ liên tục hiện về trong đầu.

Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng, cuối cùng bật khóc thành tiếng. Trong đầu như có một giọng nói ma quái vang lên:

"Nhảy xuống đi, nhảy xuống là hết đau rồi. Nhảy xuống, tất cả sẽ kết thúc…"

Cô như bị mê hoặc, chậm rãi bước về phía cửa sổ.

"Đúng rồi, nhảy xuống từ ô cửa sổ đang mở đó, nhảy xuống là được giải thoát…"* Giọng nói trong đầu tiếp tục dụ dỗ.

"Cậu đang làm gì vậy đó?

"Đột nhiên, tiếng của Tiểu Mỹ vang lên. Trương Đình rùng mình, lập tức tỉnh táo lại. Cô nhận ra mình đã đứng sát mép cửa sổ, còn Tiểu Mỹ thì đang nắm c.h.ặ. t t.a. y cô, ánh mắt hoảng loạn. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo Trương Đình. Nếu không có Tiểu Mỹ kịp thời gọi, có lẽ cô đã thực sự nhảy xuống rồi. Trương Đình hoảng sợ nhìn Tiểu Mỹ."Cậu sao vậy, thấy không khỏe hả? Mặt cậu trắng bệch luôn." Tiểu Mỹ đưa tay sờ trán cô.

"Không nóng, mà hơi lạnh. Có khi nào cảm lạnh không?"

Trà Đá Dịch Quán

"Cậu làm mình sợ c.h.ế. t khiếp luôn đó, tự nhiên leo lên cửa sổ làm gì. Ngã xuống thì sao?

"Tiểu Mỹ vẫn còn run, kéo cô vào phòng khách. Trương Đình mặt mày tái mét, hồn vía chưa kịp quay về, nói với Tiểu Mỹ:"Tiểu Mỹ… mình vừa mới… vừa mới định nhảy lầu."

"Cái gì?!"

Tiểu Mỹ giật mình hét lên, "Cậu bị điên rồi hả, đang yên đang lành tự nhiên nhảy lầu? Có chuyện gì thì phải nói với mình và A Phượng chứ!"

"Mình… mình cũng không hiểu sao nữa. Bỗng dưng rất buồn, trong đầu cứ có tiếng nói bảo mình nhảy xuống…" Trương Đình hoảng sợ, đôi mắt trợn to.

"Cậu… Trương Đình… cậu đừng dọa mình chứ, mình nhát lắm đó…" Tiểu Mỹ sợ hãi nắm lấy vạt áo cô, liếc mắt nhìn khắp căn phòng, "Không… không lẽ có ma thật…"

"Về phòng thôi."

Trương Đình kéo Tiểu Mỹ trở về phòng ngủ.

"Khoan đã." Tiểu Mỹ giữ cô lại, "Chết đói là chuyện lớn. Để mình đi lấy cháo."

Nói xong, cô chạy vào bếp, bưng cháo và chén bát trở lại phòng rồi đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!