Chu Hồng là người tinh ý, nhận ra ánh mắt của Tô Nhiên có điều gì đó không ổn, cô chủ động hỏi về chiếc áo này, chắc chắn là có vấn đề.
Vì vậy cô dò hỏi: "Chủ phòng, chiếc áo này có gì đó không đúng à?"
"Con trai cô là đang thay người khác gánh nạn, vật dẫn chính là chiếc áo này.
"Giọng Tô Nhiên không lớn, nhưng như sét đánh giữa trời quang, làm tan nát cõi lòng Chu Hồng. Môi cô mấp máy hồi lâu mới phát ra tiếng:"…Gánh nạn?"
Tô Nhiên gật đầu: "Dựa theo tình trạng hiện tại, chậm nhất là ba ngày nữa, tai họa bệnh tật sẽ hoàn toàn chuyển sang con trai cô, và nó chắc chắn sẽ chết."
Chu Hồng vốn dĩ vì sợ đánh thức con nên cố nén tiếng khóc, lúc này không thể nhịn nổi nữa mà bật khóc thành tiếng:
"Chủ phòng , tôi xin cô, cứu con tôi với! Nếu có thể đổi mạng, xin hãy trả lại mạng sống của tôi cho con trai tôi, tôi van xin cô!"
Tiếng khóc của Chu Hồng làm đứa trẻ trên giường bệnh tỉnh dậy, nó yếu ớt giơ bàn tay nhỏ gầy gò lên lau nước mắt cho Chu Hồng, nói chuyện cũng khó khăn: "…Mẹ đừng khóc, Tiểu Bảo không đau đâu…
"Nước mắt Chu Hồng càng tuôn rơi, ôm chặt lấy con mà khóc nức nở. Tô Nhiên không nỡ nhìn:"Cô đừng khóc nữa, tôi chưa nói là không cứu được, tôi có thể cứu con cô."
"Thật sao?" Chu Hồng lập tức nín khóc, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, "Cô nói đi, phải làm sao?"
Tô Nhiên hỏi ngược lại: "Chiếc áo này từ đâu mà có?"
"Ồ, chiếc áo này là một người họ hàng cho, là anh em họ xa bên chồng tôi, bình thường không qua lại gì. Mấy hôm trước tự dưng đến nhà chơi, lúc đó tôi và chồng không có nhà, chỉ có mẹ chồng và con ở nhà. Hắn mang theo nhiều đồ chơi và mấy bộ quần áo trẻ con, có cái chỉ mặc một hai lần, có cái còn mới. Con tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cứ ôm lấy đồ chơi không buông, mẹ chồng lại không tiện từ chối, thấy con thích nên nhận lấy luôn."
Tô Nhiên nhìn đứa bé đang chớp mắt to trên giường bệnh, "Nhà họ có ai bị bệnh hay gặp chuyện gì không?"
Chu Hồng gật đầu: "Đúng, nhà họ có một cậu con trai, nghe nói bị tai nạn giao thông."
"Thế thì đúng rồi." Tô Nhiên gật đầu,
"Con họ gặp tai nạn, nguy kịch tính mạng, dùng áo làm vật dẫn, phối hợp với bát tự, để con trai cô thay con họ gánh tai họa. Gia đình cô nhận quần áo tức là đã đồng ý. Chậm nhất một tháng, việc gánh tai họa hoàn tất, con cô sẽ chết, còn con họ thì sẽ hồi phục."
Lời của Tô Nhiên như tiếng nổ vang, khiến bình luận trong phòng livestream sôi sục.
[Để con người khác gánh nạn thay con mình, sao lại có người độc ác đến thế? Mạng con mình là mạng, còn con người khác thì không phải à?]
[Sợ quá, mấy hôm trước bạn tôi cũng cho con tôi vài bộ đồ, không biết có vấn đề gì không nữa.]
[Tôi có con gái, nếu nó xảy ra chuyện, tôi cũng đau lòng, sẵn sàng hy sinh cả mạng mình vì nó, nhưng tuyệt đối không lấy mạng con người khác đổi lấy mạng con mình.]
[Con tôi mặc nhiều quần áo còn mới lắm, bỏ thì tiếc, toàn mang cho con bạn tôi cả.]
[Hồi nhỏ nhà nghèo, toàn mặc đồ người khác cho.]
[Nhà tôi toàn mặc đồ cũ người ta cho, còn nói mặc đồ người khác dễ nuôi hơn.]
[Không sao, không phải cứ mặc đồ người khác là xui, chỉ có mặc đồ đã bị người ta bày trận mới đáng sợ, không có ý xấu thì không sao cả.]
[Loại cố ý để người khác gánh nạn thay như thế, cuối cùng cũng gặp báo ứng thôi!]
…
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Cái gì!!!
"Chồng của Chu Hồng là Dương Vĩ Hạo và mẹ chồng cùng bước vào, vừa đúng lúc nghe thấy lời Tô Nhiên. Biểu cảm trên mặt hai người từ kinh hoàng, sửng sốt, dần chuyển thành phẫn nộ. Dương Vĩ Hạo còn chưa kịp nói gì, mẹ chồng đã run rẩy vì tức, mắng chửi toáng lên:"Lưu Chí Bằng, cái thằng trời đánh kia, tao nói mày bình thường vắt cổ chày ra nước, sao đột nhiên tốt bụng đến nhà cho quần áo, đồ chơi, còn tưởng mày thay đổi rồi, ai ngờ là có mưu đồ ác độc như vậy!
Mày dám hại cháu trai tao, tao liều mạng với mày!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!