Chương 3: Bà chủ tốt bụng

Trước quán bánh bao.

Nhìn chằm chằm vào xửng bánh bao đang bốc khói nghi ngút trước mặt, Tô Nhiên—bụng đói đến mức hoa mắt chóng mặt—bỗng thấy sống mũi cay xè, vành mắt cũng đỏ hoe. Cảm giác đói meo thế này, đã lâu lắm rồi cô chưa trải qua.

Cô hít mạnh một hơi, thơm quá đi mất!

Nhìn sang ông lão bên cạnh đang ăn, cắn một miếng là nước chảy ra, trông thật sự rất ngon lành.

Tô Nhiên xoa xoa cái bụng đang kêu réo, thở dài một tiếng rồi xoay người định rời đi.

"Cô bé, muốn mua bánh bao không?

"Bà chủ quán gọi giật khi thấy cô định đi. Tô Nhiên hơi ngượng ngùng mím môi:"Cháu… cháu không có tiền."

"Không sao, dì mời con ăn.

"Bà chủ là người tốt bụng, thấy Tô Nhiên nhìn bánh bao cả nửa ngày, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, đoán chắc là đói lắm rồi, liền vội vàng gọi cô lại. Bà nhanh tay gói cho cô mấy cái bánh rồi đưa qua. Tô Nhiên mắt sáng rỡ, l.i.ế. m môi, do dự vài giây rồi cũng đón lấy. Cô cắn ngay một miếng to, vừa nhồm nhoàm vừa nói:"Cảm ơn dì ạ!"

Bà chủ nhìn cô ăn ngon lành thì cười hiền: "Từ từ thôi, ăn bao nhiêu cũng được."

"Dì ơi, cảm ơn dì nhiều lắm." Tô Nhiên biết ơn nhìn bà rồi tiếp tục ăn, "Ừm, bánh bao ngon ghê!"

Bà chủ lại múc thêm một bát cháo kê đưa cho cô: "Ăn khi còn nóng nhé, nếu không đủ thì dì lấy thêm. Nào, uống chút cháo cho ấm bụng."

Buổi tối ít người ăn bánh bao, nên bà chủ tiện ngồi xuống trò chuyện:

"Dì thấy con còn nhỏ tuổi, chắc là đi làm xa phải không? Gặp khó khăn cũng đừng lo, rồi sẽ qua thôi. Dì cũng có một đứa con gái trạc tuổi con, cũng đang làm xa, không biết giờ sống thế nào. Nhìn con dì lại nhớ đến nó, chỉ mong lúc nó gặp khó khăn cũng có người giúp đỡ như con bây giờ."

Tô Nhiên húp một ngụm cháo lớn, cảm thấy ấm áp từ dạ dày đến tận tim, như sống lại vậy.

"Dì ơi, nhìn mặt dì thấy ngũ quan hài hòa, phúc khí bao trùm, gò má đầy đặn, đầu mũi tròn trịa, cánh mũi thu gọn—đây là tướng phụ nữ có lộc, vừa kiếm tiền giỏi lại vừa vượng chồng, vượng cả bản thân. Cả đời bình an, mạnh khỏe, không lo thiếu ăn thiếu mặc."

Bà chủ bật cười: "Cái con bé này, nói mặt dì to hả? Nói chuyện khéo quá, con còn biết xem tướng nữa sao?"

Tô Nhiên gật đầu: "Dạ, xem tướng, xem quẻ gì con cũng biết. Mặt to là tướng phúc đấy ạ. Mặt tròn là tướng tài, dù không giàu nứt vách cũng là người giữ nhà giữ cửa, người ta muốn có còn không được."

Ông lão bên cạnh không nhịn được xen vào: "Ôi chao, con bé này nhìn xinh xắn thế mà đi lừa người ta à?"

"Con lừa lúc nào chứ, ông?"

"Con bé con mà biết xem cái gì? Rõ ràng là nói xạo."

Tô Nhiên bị chọc tức, bèn vênh mặt: "Con nói biết là biết. Con là đệ tử giỏi nhất của sư phụ con đấy."

"Thế sư phụ con có bao nhiêu đệ tử?"

"Không cần biết bao nhiêu, nhưng con là người giỏi nhất."

Ông lão bị chọc cười: "Haha, con bé này thú vị ghê."

Húp một ngụm cháo ngô, ông quay sang bà chủ:

"Này cô em, để con bé xem thử đi, nếu nói đúng thì tôi trả tiền bánh bao cho nó. Còn nếu sai, thì nó phải gọi tôi là"ông nội" hai lần, sao nào?

"Tô Nhiên không thèm chấp, đáp gọn:"Được, một lời đã định.

"Bà chủ thấy hai người đấu khẩu cũng buồn cười, nghĩ cô bé mà thua cũng chẳng sao, liền gật đầu:"Thế con xem giúp dì đi."

Tô Nhiên chăm chú nhìn mặt bà một lúc rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!