Chương 23: Bắt đầu livestream

Người phụ nữ thấy có người xuống xe thì lập tức gào khóc:

"Có ai không, có người c.h.ế. t rồi! Cậu trai này đ.â. m phải người mà không quan tâm gì hết, bắt nạt một phụ nữ yếu đuối như tôi, thật là thất đức mà! Chân tôi, ôi chân tôi gãy rồi! Thiên lý ở đâu hả trời!"

Vừa gào vừa lén liếc hai người kia, Tô Nhiên cũng xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn cô ta.

Đinh Việt An tức giận nói:

"Phì! Không biết xấu hổ! Ai đ.â. m cô? Xe chúng tôi đã đỗ lại rồi, cô tự chạy tới đ.â. m vào, muốn dựng chuyện kiếm chác hả? Không có cửa đâu!"

Xung quanh nhanh chóng tụ tập một đám người hiếu kỳ, bàn tán xôn xao.

Tước Nam giọng đầy châm biếm:

"Chị ơi, chị không biết ngượng à? Chị tưởng gần đây không có camera, thấy xe tôi đẹp thì nghĩ chắc tôi nhiều tiền, dọa khóc vài tiếng là tôi sẽ đưa tiền cho chị à? Chị nghĩ lố quá rồi đấy. Tôi có tiền cũng không cho loại người như chị đâu! Tôi gọi cảnh sát. Đúng là xung quanh không có camera, nhưng xe tôi có camera hành trình đấy. Chờ cảnh sát đến xem họ có bắt chị không là rõ!"

Nói xong liền lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.

Người phụ nữ rướn cổ nhìn vào trong xe, che mặt lại, trong lòng lo lắng: Chết rồi! Nãy giờ chỉ lo nhìn xe, không chú ý cái camera hành trình kia!

Mắt đảo liên hồi, bà ta lập tức chỉ vào Tước Nam mắng:

"Nói bậy nói bạ! Ai dựng chuyện kiếm tiền chứ? Tôi có nói lấy tiền lúc nào? Mọi người làm chứng cho tôi với, tôi đâu có nói đến chuyện tiền nong! Mấy đứa trẻ không học hành tử tế, đ.â. m người ta xong lại còn chối!"

Vừa nói vừa lắc lắc chân, "Ơ, chân cũng không còn đau lắm rồi, thôi đi, tôi là người tốt bụng, không chấp nữa. Xem như tôi xui xẻo.

"Nói xong liền lồm cồm bò dậy định bỏ đi. Tô Nhiên đứng ở góc khuất không ai thấy, nhẹ nhàng búng tay một cái. Đinh Việt An gọi với theo:"Này, đừng chạy…"

"Đừng gọi nữa, để bà ta đi.

"Su Nhiên ngăn anh lại. Tước Nam sốt ruột:"Đại sư, loại lừa đảo này mà tha thì sẽ đi lừa người khác tiếp."

Tô Nhiên cười đầy ẩn ý:

"Dạo này bà ta sẽ bận lắm, không có thời gian mà đi lừa ai đâu.

"Tước Nam và Đinh Việt An nhìn nhau khó hiểu, cả hai cùng nhún vai. Không hiểu gì. Người phụ nữ chuồn thật nhanh, đến chỗ không có ai mới dừng lại, lẩm bẩm:"Phì, xui xẻo, ra đường không xem ngày. Lần sau phải nhìn kỹ hơn."

Mắt đảo liên tục nhìn các xe qua lại. Bỗng nhiên toàn thân run lên, chân như bị ai điều khiển, bước thẳng về phía cái cây bên đường.

"BỐP!

"Đập đầu một phát khiến bà ta choáng váng, m.á. u mũi chảy ròng ròng. Hai bên đường cứ cách vài mét lại có một cây. Vừa định mắng chửi, chân lại không kiểm soát được, tiếp tục đi đến cái cây tiếp theo. Nỗi sợ dâng trào, người phụ nữ hoảng loạn kêu lên:"Đừng mà! Cứu tôi với!"

Hoảng loạn tột độ, bà ta ngửa cổ ra sau, tay chống vào thân cây, nhưng chân thì vẫn cứ muốn tiến tới.

Hành động kỳ quái của bà ta khiến người đi đường hoảng hốt tránh xa.

Chắc là thần kinh có vấn đề?

Cố hết sức đẩy ngược lại cái cây, sắp gãy tay đến nơi thì chân mới chịu dừng lại. Cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, thở dốc từng hơi.

Nhìn quanh đầy cảnh giác, bà ta rùng mình:

Chết tiệt, bị ma ám rồi!

Phải chạy ngay!

Lúc này, từ xa có một anh trai xăm trổ đang vừa gọi điện vừa thong thả đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!