"Một mảnh ngọc được thả vào m.á. u của người thi pháp, nuôi dưỡng suốt bốn mươi chín ngày, đến khi ngọc chuyển thành màu máu, rồi khắc lên đó ngày tháng năm sinh và tám chữ bát tự của người bị mượn thọ. Nếu có thêm tóc, móng tay hoặc nội y thì càng tốt. Tất cả sẽ được gói vào vải đỏ, phối hợp với chú thuật, vậy là nghi lễ mượn thọ hoàn tất. Bà già đó tu luyện tà thuật, m.á. u của bà ta đã chuyển thành màu đen, nên miếng ngọc cũng biến thành màu đen."
"Còn mảnh ngọc kia, nếu không được nuôi dưỡng bằng máu, thì sẽ được người thi pháp mang theo bên mình. Kiểu mượn thọ này, mỗi lần chỉ được vài năm, nếu có thêm vật phẩm thân cận thì kéo dài thêm chút nữa. Đến khi miếng ngọc mà người thi pháp đeo bắt đầu mất ánh sáng, sẽ lại đi tìm người tiếp theo để mượn thọ."
"Cụ thể bà lão nhà các người tu luyện loại tà thuật gì, hiện tại tôi vẫn chưa rõ.
"Nghe vậy, anh cả nhà họ Tước - Tước Đại Hà tức giận chửi rủa:"Chết tiệt, là cái tên súc sinh nào phát minh ra thứ tà thuật mất hết nhân tính như vậy?"
Tước lão đại sớm đã tỉnh dậy, giờ thì nước mắt giàn giụa.
Nghĩ đến đứa con của mình bị hại chỉ vì bà già đó tham sống sợ chết, lòng ông đau như cắt.
Mọi người sau khi nghe lời Tô Nhiên nói đều cảm thấy lạnh sống lưng, không ngờ lại có kẻ độc ác đến mức đó, chỉ để sống thêm vài năm mà nhẫn tâm ra tay với chính người thân của mình.
Người thi pháp đã chết, chú thuật cũng theo đó mà tan biến, chỉ là... những người đã c.h.ế. t thì chẳng thể sống lại được nữa.
Để phòng ngừa bất trắc, Mao Tiểu Phàm đã làm phép thiêu hủy con chim gỗ và miếng ngọc. Tối hôm đó, mọi người nghỉ lại tại nhà của Tước lão đại.
Từ sau khi biết được không phải cái điện thoại lợi hại mà là do bùa trong đó, Mao Tiểu Phàm giống như quả bóng xì hơi, uể oải hẳn.
Ban đầu cứ tưởng cô bé kia chỉ giỏi hơn mình chút xíu, ai ngờ lại là một trời một vực.
Đặc biệt là khi phát hiện người yếu là mình, còn người mạnh lại là cô ấy.
Bây giờ chỉ cần đứng trước mặt cô ấy là lưng tự nhiên cúi xuống.
Haiz, so người với người... đúng là không sống nổi mà!
Biết vậy đã nghe lời sư phụ, chăm chỉ học đạo thuật rồi, đâu đến nỗi mất mặt như hôm nay.
Mất mặt quá!
Tước lão nhị nhìn Mao Tiểu Phàm đang chuyển đau buồn thành sự thèm ăn, càng nhìn càng tức, ban ngày đánh nhau mà cũng có tí khí thế này thì tốt rồi, phí tiền quá!
Tô Nhiên cũng nhìn Mao Tiểu Phàm đầy khó hiểu:
"Với chút bản lĩnh của cậu, làm lễ siêu độ, coi bói, xem phong thủy còn tàm tạm, sao lại đ.â. m đầu đi trừ tà? Chẳng phải tìm đường c.h.ế. t sao?"
Mao Tiểu Phàm nghẹn họng, lời thì đúng thật, nhưng nói thẳng vậy có hơi phũ không?
"Sao cô biết được? Bình thường tôi thật sự chỉ xem phong thủy, bói mệnh thôi, đây là lần đầu trừ tà đấy."
Anh gãi đầu, chép miệng: "Lúc đầu người ta mời sư phụ tôi, nhưng ông ấy có việc không đến được, mới bảo tôi đi thay, tôi cũng đâu ngờ lại rắc rối như vậy."
"Nhưng mà lần này cảm ơn cô nhiều, nếu không có cô, chắc tôi cũng toi đời rồi.
"Mao Tiểu Phàm chân thành cảm ơn. Tô Nhiên khoát tay không để tâm:"Không cần cảm ơn, một ngàn tệ."
Mao Tiểu Phàm ngớ người. Không phải nên khách sáo kiểu như: "Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới
"sao? Sao lại đòi tiền? Mao Tiểu Phàm cầm cái đùi gà cũng chẳng thấy ngon nữa:"Tước tiên sinh chỉ trả tôi có một ngàn thôi mà..."
Tô Nhiên cười tươi rói: "Tôi hỗ trợ mọi hình thức thanh toán."
"... Được rồi.
"Mao Tiểu Phàm ấm ức chuyển khoản, mình cũng góp sức mà, dù không nhiều, lại còn bị dọa cho phát khiếp, không được, về phải tìm sư phụ tính sổ mới được. Tước lão đại cung kính nói với Tô Nhiên:"Tô đại sư, cô đã giúp nhà họ Tước chúng tôi một ân lớn. Nếu không có cô…
"Ông liếc nhìn Mao Tiểu Phàm rồi nói tiếp:"Không biết trong nhà còn bao nhiêu người gặp chuyện, đại ân đại đức của cô, chúng tôi vô cùng cảm kích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!