Chương 18: Sư phụ, con thật sự bị người hại thảm rồi

Câu nói của mẹ mà cả đời Đại Phong cũng không thể quên:

"Phải thì sao? Con là do tao sinh ra, mạng của chúng mày là do tao cho, giờ tao chỉ muốn lấy lại, có vấn đề gì à?"

Hai vợ chồng ôm đầu khóc suốt cả đêm.

Sau đó, Đại Phong và vợ chuyển đi nơi khác sống, từ đó cắt đứt liên lạc với mẹ.

Vài năm sau, hai người có con muộn, sinh thêm cậu con trai nhỏ là Tước Quý. Khi Tước Quý lên bốn tuổi, Đại Phong gặp tai nạn qua đời, đến năm cậu hai mươi tuổi, mẹ cũng mất vì ung thư.

Có lẽ bà cụ không biết đến sự tồn tại của Tước Quý, nên cậu mới bình an sống tới bây giờ.

Tước Quý thở dài một tiếng:

"Chuyện này là mẹ tôi nói cho tôi biết trước khi mất. Bà ấy luôn cảm thấy cái c.h.ế. t của cha tôi và căn bệnh ung thư của mình đều có liên quan đến bà nội, nên dặn tôi bằng mọi giá không được quay về quê, cũng đừng liên lạc với người trong làng. Về chuyện"mượn mệnh

"này, tôi vốn không tin lắm. Bao nhiêu năm trôi qua, tôi cũng dần quên rồi. Tôi chưa từng về làng, cũng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm qua khi mọi người tìm đến tôi, tôi lập tức nghĩ đến chuyện này… Ai, hy vọng là tôi suy nghĩ quá nhiều."

Ông lão Tước giận đến mức mắng chửi không ngừng, vừa giơ tay múa chân, hận không thể tự tay bóp c.h.ế. t mụ già kia:

"Con mẹ nó, làm mẹ kiểu gì vậy? Hổ dữ còn không ăn thịt con, mà bà ta lại đi mượn mạng của chính cháu ruột mình, đúng là thứ súc sinh không bằng lợn chó! Hại xong người nhà rồi giờ lại đi hại người khác, ông trời sao không đánh chế. t bà ta đi?"

Mắt Tô Nhiên lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng giọng nói vẫn rất bình thản:

"Không sao. Trời không thu, thì tôi thu.

"Tước Quảng Nguyên cũng giận dữ, đang lái xe không dám làm động tác mạnh, chỉ có thể phụ họa vài câu. Tước Quý xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu — dù sao đó cũng là bà nội ruột, mà lại làm ra chuyện như vậy, thật không còn mặt mũi nào nhìn ai. Tô Nhiên nhìn ra sự khó xử của cậu ta:"Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này không liên quan đến anh, đừng tự trách.

"Tước Quý cảm kích gật đầu với Tô Nhiên. Ông lão Tước mắng đủ rồi mới quay sang an ủi Tước Quý:"Cháu à, đừng buồn, cứ coi như mình không có người thân như vậy, cũng không cần áy náy vì việc xấu bà ta làm, cháu cũng là nạn nhân thôi."

Đường đi mất hơn một tiếng, không quá xa cũng không quá gần. Suốt quãng đường còn lại, Tô Nhiên nằm bò bên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên cô đi xa như thế, mọi thứ bên ngoài đều khiến cô cảm thấy mới lạ.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến thôn nhà họ Tước.

Đường trong thôn nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo. Khi đến gần ngôi nhà cũ của gia đình Tước Quý, Tô Nhiên rõ ràng cảm nhận được một luồng âm khí.

Cho đến khi đứng trước cổng ngôi nhà cũ, sát khí ngút trời tỏa ra bao trùm khắp xung quanh.

Tô Nhiên nheo mắt, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Bên trong có tà vật.

Anh cả và anh hai nhà họ Tước biết em trai sẽ về, đã dẫn người đến đợi từ sớm. Chuyện mượn mạng là chuyện lớn, họ không dám lơ là.

Thấy ông lão Tước đến, hai người vội vàng bước lên:

"Tam đệ về rồi, đại sư mà em mời đâu?

"Anh cả nhà họ Tước nhìn mấy người một lượt, tưởng Tước Quý là đại sư, vội vàng đưa tay ra bắt. Ông lão Tước lập tức ngăn lại, chỉ vào Tô Nhiên:"Nhầm rồi, đây là con trai út của chú Đại Phong – Tước Quý, còn đây mới là đại sư Tô.

"Trà Đá Dịch Quán Anh cả và anh hai nhà họ Tôn sững người, nhìn Tô Nhiên từ trên xuống dưới, mặt đầy kinh ngạc:"Là… con nhóc này á?"

"Tam đệ, đã biết em không đáng tin rồi," anh hai bĩu môi, "May mà anh có tầm nhìn xa, mời sẵn một vị đạo sĩ đến, nếu không chuyện hôm nay hỏng mất."

Tước Đại Hà hừ lạnh một tiếng:

"Nhị ca, đừng thất lễ với đại sư. Tuổi tác không quyết định năng lực, đừng coi thường đại sư Tô, cô ấy lợi hại lắm đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!