Nhìn thấy hai hàng chữ khắc trên bia mộ, tim của Phùng Xương Bình như thắt lại.
Ông trừng mắt nhìn Phùng Quốc Khánh một cái sắc lẻm, rồi lao thẳng vào trong huyệt mộ.
Bị ông nội trừng cho một phát, cây gậy trong tay Phùng Quốc Khánh run bần bật, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Không chần chừ, ông lập tức quay đầu, chống gậy định chuồn mất.
Chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Phùng Xương Bình:
"Giỏi cho cái thằng mất nết nhà ngươi, dám để vợ của ta nằm chung quan tài với một thằng đàn ông khác! Cả đời ta chưa từng đội mũ xanh, không ngờ c.h.ế. t rồi còn bị các "con cháu hiếu thảo" đội cho một cái. May mà ta về kịp, không thì chẳng biết cái mũ xanh này đội đến đời nào! Lũ nhãi ranh các ngươi… tức c.h.ế. t ta mất!"
Phùng Quốc Khánh quay đầu lại, thấy ông mình mặt đen như đáy nồi, rút thắt lưng lao về phía mình.
Ông hoảng hồn, vứt phăng cây gậy, vội vàng xua tay lùi lại, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa oan ức:
"Ông nội, không… không phải tại con! Con chẳng làm gì hết, là cha con làm đó…"
Nghĩ đến cái "cánh đồng cỏ xanh mướt" trên đầu mình, Phùng Xương Bình đâu có nghe lọt tai, túm được là quất ngay vào mông.
Phùng Quốc Khánh đau đến mức la oai oái, vừa ôm m.ô.n. g vừa luýnh quýnh né đòn.
"Tức c.h.ế. t ta! Ra ngoài tìm hài cốt của ta, không tìm thấy thì thôi, còn đem về một cái xác giả. Đem về thì thôi đi, lại còn hợp táng nữa chứ, để trông có vẻ hiếu thuận lắm à? Đừng chạy! Hôm nay ta phải xử ngươi cho hả giận."
"Ông ơi…" – Phùng Quốc Khánh vừa tránh vừa kêu.
"Phì, ai là ông của ngươi? Ông ngươi nằm trong kia kìa."
"Con đâu biết là giả đâu! Là cha con làm hết, ông muốn đánh thì đánh ông ấy, con chẳng biết gì cả."
Tô Nhiên, Nguyên Thanh và Tiểu Phàm đứng bên xem náo nhiệt: Ừm, cụ già nhà họ Phùng đúng là còn khỏe lắm.
Không phải họ thích hóng chuyện, nhưng đây là chuyện nhà người ta, họ cũng khó xen vào.
Phùng Khang sững người một chút rồi mới phản ứng, thấy thằng cháu mấy chục tuổi bị đánh te tua thì vội nhào tới ôm lấy em:
"Xương Bình, đừng đánh nữa, chuyện này thật không thể trách nó, nó chẳng biết gì đâu. Nghe anh, đừng đánh nữa. Cậu xem nó bây giờ, trông còn già hơn cả cậu, đánh hỏng thì sao? Với lại em dâu cậu sớm đã đầu thai, cái xác giả kia cũng vậy, chẳng qua chỉ là hai bộ xương thôi, không đến mức bị đội mũ xanh đâu."
Ai ngờ ông càng nói càng chạm nọc. Vừa nghe đến chuyện vợ mình nằm cùng người khác, lửa giận của Phùng Xương Bình lại bùng lên, vung chân định đá Phùng Quốc Khánh.
Phùng Quốc Khánh vội né, m.ô.n. g đau rát, cảm giác như sắp nở hoa, vừa đau vừa tủi thân, nước mắt lưng tròng, mong đánh thức chút thương tình của ông nội:
"Con là cháu ruột của ông mà. Trước kia bà nội con hay kể là ông từng bế cha con, thích đến nỗi không chịu buông tay. Con là con trai ruột của ông ấy đấy, ông ơi…"
Quả thật câu này có tác dụng, khiến Phùng Xương Bình nhớ lại hình ảnh con trai mũm mĩm – cha của Phùng Quốc Khánh – năm xưa gọi mình "cha ơi" bằng giọng ngọt lịm. Lòng ông mềm lại, không nỡ đánh nữa.
"Thôi, quả thực không phải lỗi của ngươi. Cha ngươi đâu, ta phải tính sổ."
"Cái này… con không biết, con cũng lần đầu gặp mọi người." – Phùng Quốc Khánh lắc đầu.
Phùng Khang giải thích:
"Cậu nói thằng con cậu ấy à, nó chưa đầu thai đâu, hôm qua tôi còn gặp. Giờ chắc đang ở từ đường ăn uống gì đó."
Phùng Xương Bình vẫn chưa nguôi giận, siết chặt thắt lưng:
"Đi, sang từ đường tìm nó."
Phùng Quốc Khánh vừa nhặt gậy lên, nghe vậy thì giật mình run tay, cây gậy lại rơi xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!