"Thế này nhé, tôi biết tôi rất xuất sắc, khiến cô rời xa tôi đúng là không dễ, nhưng đời thực là như vậy. Nể tình chúng ta từng quen biết, nếu cô thấy một triệu là ít, tôi có thể cho cô hai triệu. Nhưng đó là giới hạn cao nhất rồi, tôi không thể đưa thêm nữa đâu, cô nghĩ kỹ đi, đừng có quá đáng."
Tô Nhiên nghe mà trong lòng chỉ muốn tặc lưỡi. Hắn làm sao có thể dày mặt nói ra những lời như vậy chứ? Cứ như hoàng đế tuyển phi không bằng. Còn lâu mới đủ tư cách. Cái thứ quái gì vậy trời? Cái đầu đội lên cổ kia chắc là một cái hố phân di động quá.
Não trước trồng cỏ, tiểu não nuôi cá.
Bệnh, bệnh nặng luôn ấy, kiểu phải cắt bỏ hết từ dưới lông mày trở xuống mới được.
Nghĩ đến ký ức mà cô vừa nhìn thấy, Tô Mặc Mặc từng nói về hắn: "Hắn cười một cái, cả thế giới như ấm lên.
"Nghe xem, cứ như hắn có lò sưởi tích hợp vậy? Mùa đông tiết kiệm được khối tiền sưởi. Loại đồ không có não như thế này, Tô Mặc Mặc chắc chắn là bị bệnh về mắt nên mới để ý đến hắn. Hứa Nhất Minh thấy Tô Nhiên nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, lại không nói gì, còn tưởng cô bị mình mê hoặc, liền hất tóc, đổi sang tư thế mà hắn nghĩ là rất ngầu, rồi chu môi tỏ vẻ không vui nói:"Tô Mặc Mặc, tôi biết cô từng yêu tôi đến c.h.ế. t đi được, chuyện quá khứ đã qua rồi, cô nên quên tôi đi. Cũng đừng vì tôi còn có chút tình cảm mà làm quá. Nếu chuyện giữa chúng ta để bố tôi biết được, không biết ông ấy sẽ nói gì khó nghe với cô.
Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chấp nhận điều kiện tôi nói, đừng dây dưa nữa, như vậy sẽ tốt cho cả hai."
"Anh—là—cái—thứ—đồ—ngu—nào—vậy—hả?"
Tô Nhiên không thể nhịn thêm được nữa, nói từng chữ, sợ tên đàn ông đầu óc có vấn đề này nghe không hiểu.
"Còn bảo tôi dây dưa với anh? Đầu anh bị lừa đá à? Loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như anh, tôi thà yêu một con heo còn hơn là yêu anh. Hai triệu, nhanh đưa đây, chúng ta dứt điểm. Nếu không thì mai tôi đi tìm bạn gái mới của anh nói chuyện một chút."
"Cô… cô… cô sao lại biến thành loại đàn bà đanh đá thế này?"
Hứa Nhất Minh bị cô chỉ thẳng mặt mắng một trận, lập tức nổi điên. Bây giờ ai mà chẳng gọi hắn một tiếng "Thiếu gia Hứa
", chưa ai từng dám mắng hắn như vậy. Ngay cả Tô Mặc Mặc ngày trước cũng nghe lời hắn răm rắp, chưa từng nặng lời, càng đừng nói là dám mắng hắn như bây giờ. Điên rồi, chắc chắn là điên rồi. Hắn tức đến mặt mũi tím tái, giơ tay định đánh Tô Nhiên, ai ngờ bị cô bóp lấy hổ khẩu tay (huyệt hợp cốc: nằm ở khe đốt bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ), đau đến mức mặt méo xệch."Đau… đau…"
"Mau đưa tiền đây, nhìn anh thêm một cái tôi cũng thấy buồn nôn."
"Cô đúng là… Được, được rồi, tôi đưa, cô buông tay ra." Hứa Nhất Minh đau đến mức suýt nữa không nhịn được chửi tục.
Tô Nhiên buông tay, còn ghét bỏ mà chùi tay vào quần áo.
Hứa Nhất Minh xoa bàn tay đau nhức, trong lòng ngạc nhiên vì hôm nay Tô Mặc Mặc khác hẳn, nghĩ chắc là do cô yêu hắn quá sâu, nhất thời không chấp nhận được nên mới cáu gắt như vậy.
Chắc vẫn là vì mình quá có sức hút rồi.
Nếu bạn gái mới mà biết cô ta còn dây dưa với mình, chắc chắn sẽ tức giận. Thôi kệ, giờ mình cũng không thiếu tiền, cho thì cho, dù gì hồi trước cô ta cũng đối xử với mình không tệ.
Chủ yếu là nhìn bộ dạng hôm nay của cô ta, có vẻ không dễ chọc vào.
Vừa nghĩ vậy, Hứa Nhất Minh vừa nhịn đau vừa rút séc ra viết.
Tô Nhiên hài lòng nhận lấy tờ séc, trước khi rời đi không quên bồi thêm một câu:
"Số tiền này không phải tôi vòi vĩnh mà là đòi lại những gì anh từng tiêu xài của tôi, còn có cả tổn thất tinh thần của tôi nữa. Yêu loại người như anh, đúng là buồn nôn cả đời."
"Không bao giờ gặp lại, đồ đại ngốc!"
Tô Nhiên vui vẻ phẩy tay. "À đúng rồi, sau này nếu gặp tôi thì nhớ trùm đầu lại, không thì gặp một lần tôi đánh một lần."
Tất nhiên, Tô Nhiên cũng không định để hắn đi dễ dàng như vậy. Trước khi đi còn để lại cho hắn một món quà nhỏ – một lá bùa xui xẻo.
Nghĩ đến nguyên chủ, Tô Nhiên thấy thay cô ấy mà không cam lòng.
Cha mẹ nuôi của Hứa Nhất Minh hoàn cảnh không tốt, sau khi tốt nghiệp vì sĩ diện, hắn khoác lác với họ rằng mình đang làm chuyện lớn, không xin họ đồng nào.
Nhưng hắn không có việc làm, lại còn ăn mặc đồ xịn dùng đồ sang, tất cả đều là tiền của Tô Mặc Mặc. Cuối cùng ngay cả tiền bồi thường sáu trăm nghìn của bố mẹ cô ấy cũng bị hắn tiêu sạch, đòi hai triệu là còn nhẹ đấy.
Hứa Nhất Minh tức đến nổ não, giận dữ chỉ tay vào bóng lưng cô một hồi lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!