Chương 16: Trời không thu, ta thu!

Trái tim treo lơ lửng của Vương Mai cuối cùng cũng được thả lỏng, lại nghe Tô Nhiên hỏi:

"Trong gia tộc mọi người có ai là trưởng bối lớn tuổi không?"

Tước Quảng Nguyên hỏi: "Người trong thôn có tính không?"

Tô Nhiên lắc đầu, "Không tính, phải là huyết thân (người có m.á. u mủ) mới được.

"Tô Nhiên nói vậy khiến mọi người không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ. Tước Đại Hà suy nghĩ rất lâu, bản thân đã bảy mươi, hai anh trai cũng đều hơn bảy mươi, vậy là đã thuộc hàng cao tuổi rồi. À đúng rồi, ông còn có một người bác họ, đã chín mươi tuổi. Tước Đại Hà nói:"Ông có một đường thúc là người lớn tuổi nhất, chín mươi rồi."

Tô Nhiên lắc đầu: "Không phải ông ấy. Người con nói chắc chắn đã hơn trăm tuổi.

"Tước Đại Hà vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra trong tộc có người nào lớn tuổi đến thế. Tô Nhiên lại rất chắc chắn, bảo họ cố nhớ kỹ thêm lần nữa. Cả nhà lần lượt đếm theo vai vế, vẫn không nghĩ ra ai như thế. Bất đắc dĩ, Tước Đại Hà gọi điện cho anh cả, nói sơ qua tình hình. Anh cả Tước cũng suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhớ ra một người:"Tam đệ, nhà mình có một người cô, hình như cũng lớn tuổi rồi, phải hơn trăm rồi đó."

"Cô?

"Tước Đại Hà mơ hồ. Anh cả Tước nói:"Chính là mẹ của Đại Phong đó, đệ nghĩ kỹ lại xem."

Tước Đại Hà nhớ ra, đúng là có một người như vậy, chỉ là vì có mâu thuẫn nên đã nhiều năm không liên lạc. Nghĩ kỹ lại, đó đúng là cô ruột, tất nhiên là huyết thân rồi.

Nói đến chuyện này thì đã là chuyện từ bốn, năm mươi năm trước. Anh họ Đại Phong cũng là người khổ mệnh, có một đứa con trai, coi như báu vật, nhưng mới bảy tuổi đã gặp tai nạn qua đời.

Hai vợ chồng đau lòng tột độ, sống trong mờ mịt.

Sau này, không biết chuyện gì xảy ra, một ngày nọ, Đại Phong đột nhiên nói với người trong tộc là muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ ruột, còn căn dặn mọi người trong tộc tránh xa bà ấy.

Ai cũng nghĩ là hai mẹ con giận dỗi, liền khuyên giải. Kết quả là hôm sau, ngay trước mặt nhiều người trong tộc, Đại Phong để lại một khoản tiền dưỡng già cho mẹ, rồi dắt vợ rời đi dứt khoát, từ đó không liên lạc nữa.

Vài năm sau, mẹ ông ta cũng chuyển đi nơi khác sống, không ai gặp lại.

Tước Đại Hà nói: "Bà ấy chẳng phải đã c.h.ế. t rồi sao?"

"Chưa c.h.ế. t đâu, mấy hôm trước còn có người thấy bà ấy quay về làng.

"Ngắt điện thoại, Tước Đại Hà nhìn Tô Nhiên, đang mở loa ngoài nên cô nghe rõ hết. Tô Nhiên gật đầu:"Có lẽ chính là bà ấy rồi. Tìm được bà ấy không?"

Tước Đại Hà cau mày: "Ông không biết bà ấy ở đâu, nhưng ông từng gặp con trai út của Đại Phong, có lẽ có thể liên lạc với cậu ta."

"Được, vậy liên lạc đi."

Tô Nhiên đồng ý,

"Muốn dùng tà thuật để mượn thọ thì cần hai điều kiện: Thứ nhất, phải có bát tự của người bị mượn thọ. Cách này tuy thành công nhưng không thể chuyển toàn bộ số thọ còn lại mà chỉ kéo dài thêm vài năm; Thứ hai, ngoài bát tự, nếu có thêm vật của người bị mượn như tóc, móng tay, đồ lót… thì thời gian mượn được sẽ dài hơn, có thể đến hơn chục năm. Tổng kết lại, ngoài những điều kiện vừa nói, còn một yếu tố nữa là: huyết thống càng gần thì hiệu quả càng cao."

Tước Quảng Nguyên: "Vậy mai chúng tôi về quê xem sao. Nếu có người thấy bà ấy quay lại làng, biết đâu bà ấy đang ở nhà cũ."

Tước Đại Hà mất khá nhiều công sức mới liên hệ được với con trai út của Đại Phong. Dù sao đó cũng là nhà người ta, tự tiện đến thì không hay, vẫn nên gọi cậu ấy cùng đi về quê xem sao.

Hôm nay Đinh Việt An bị dọa không nhẹ, không muốn quay lại ký túc xá, tạm thời ở lại bệnh viện, một là chăm sóc Tước Nam, hai là có người bên cạnh cũng yên tâm hơn.

Tước Quảng Nguyên muốn đưa Tô Nhiên về, nhưng cô từ chối.

Cô muốn đi bộ về để vận động một chút. Khi đi tới cổng bệnh viện thì gặp một người đàn ông ăn mặc bảnh bao.

Người đàn ông vừa thấy cô lập tức cau mày: "Cô còn bám theo đến đây? Tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta đã kết thúc, đừng quấn lấy tôi nữa."

Tô Nhiên: "?"

Tên này đầu óc có vấn đề à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!