Đinh Việt An vội vàng giới thiệu:
"Bác Tước, đây là đại sư Tô, cô ấy lợi hại lắm, chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra bệnh của Tước Nam có vấn đề, là con đưa cô ấy tới xem thử.
"Ba mẹ Tước Nam coi cậu như con ruột, nên Đinh Việt An luôn gọi họ là bác Tước, bác gái Tước. Hai vợ chồng nhìn Tô Nhiên, chỉ thấy là một cô gái trẻ tuổi, cho rằng bọn trẻ đùa giỡn chứ không tin lắm, cũng không trách mắng. Tước Quảng Nguyên trong lòng đau xót, thở dài:"Tiểu An, bác biết con quan tâm Nam Nam, tấm lòng của con bác ghi nhận, nhưng tối rồi không an toàn, xem xong thì mau về nghỉ đi."
"Đại sư Tô, sao cô lại đến đây?
"Phía sau có một ông cụ đi vào, thấy Tô Nhiên thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Tô Nhiên mỉm cười chào hỏi:"Ông ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"May quá rồi, đại sư Tô, cuối cùng tôi cũng tìm được cô! Mấy hôm nay tôi lùng sục khắp nơi, tìm mãi không thấy, sốt ruột c.h.ế. t đi được.
"Trà Đá Dịch Quán Ông cụ vừa nói vừa quay đầu nhìn con trai, thấy anh ta vẫn còn đứng đực ra, liền không vui:"Đây chính là đại sư Tô mà tôi nói với con đấy, còn đứng đó làm gì, mau chào đại sư đi!
"Tước Quảng Nguyên quan sát Tô Nhiên. Trước đó, cha anh từng kể trong lúc ăn bánh bao đã gặp một vị đại sư rất lợi hại, trông như bán tiên, đoán việc cực kỳ chuẩn, còn bói cho bà chủ quán. Khi ấy, anh cũng thấy rất ấn tượng. Sau này, con trai anh đột nhiên ngã bệnh, ông cụ liền chạy khắp nơi tìm"bán tiên
", nói rằng có thể cứu cháu mình. Không ngờ lại là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt. Vương Mai nhẹ nhàng kéo tay áo chồng, anh ta chịu không nổi ánh mắt như d.a. o của cha mình, đành lúng túng chào hỏi:"Chào đại sư Tô.
"Ông cụ tên là Tước Đại Hà, từ khi cháu trai mình đột nhiên đổ bệnh, ông đã cảm thấy có điều bất thường, muốn tìm Tô Nhiên nhưng không có cách liên lạc, đành phải mò mẫm khắp nơi, sốt ruột đến nỗi miệng nổi cả mụn. Không ngờ đại sư Tô lại tự mình đến."Đại sư, mau xem giúp đi, cháu tôi có phải bị trúng tà không?
"Tước Đại Hà vội vã đẩy con trai ra, dẫn Tô Nhiên tới giường. Tô Nhiên chỉ liếc mắt nhìn Tước Nam một cái, trong lòng đã rõ."Cậu ấy bị người ta mượn mệnh rồi."
"Cái gì!!!"
"Mượn mệnh!!!
"Mọi người đồng loạt mở to mắt, kinh hãi thốt lên. Tô Nhiên:"Có người để giữ mạng sống cho mình, không từ thủ đoạn mà dùng những tà thuật độc ác để mượn mệnh người khác, kéo dài thọ mệnh cho bản thân, đây gọi là *mượn thọ*."
Xương lão gia tức giận đến run người:
"Kẻ thất đức nào dám làm vậy! Cháu tôi là bảo bối của tôi, nó mà dám mượn mệnh từ nó, tôi liều mạng với hắn!"
Lời Tô Nhiên nói suýt khiến Vương Mai ngất xỉu, nước mắt lưng tròng nhìn cô:
"Đại sư, tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi xin cô, nhất định phải cứu nó…"
Tước Quảng Nguyên ôm vai vợ, vỗ nhẹ vài cái để trấn an, đồng thời cũng khuyên cha:
"Bố, bố đừng vội, nghe đại sư nói đã."
"Ông ơi, lá bùa con đưa ông, cháu ông vẫn mang theo đúng không?"
"À, có, có mang.
"Tước lão gia thò tay vào túi cháu tìm, kết quả chỉ lấy ra một nắm tro bùa. Ông không cam lòng lại lục tiếp, vẫn chỉ có tro, thở dài:"Cái này, sao lại chỉ còn lại tro thế này? Nó không chịu mang, tôi phải doạ cắt tiền tiêu vặt nó mới chịu…"
"Bùa sau khi phát huy tác dụng sẽ hóa thành tro.Tô Nhiên nói:Cậu ấy bị đoạt mệnh, lẽ ra đã c.h.ế. t bất đắc kỳ tử, chính là lá bùa cản một kiếp, nên giờ mới chỉ hôn mê."
Con trai hôn mê mấy ngày, Vương Mai đã khóc suốt mấy ngày, chỉ hận bản thân không thể thay con chịu bệnh. Giờ thấy cha chồng có vẻ rất tin tưởng Tô Nhiên, trong lòng cũng dấy lên hi vọng, mở lời cầu khẩn:
"Đại sư, có thể làm con tôi tỉnh lại không?
"Vương Mai rưng rưng nước mắt, đau lòng nhìn con trai đang nằm trên giường, mới vài ngày mà người đã gầy rộc đi thấy rõ. Tô Nhiên gật đầu:"Được."
Cô giơ tay đánh ra một lá bùa, lá bùa bay lên không trung phía trên Tước Nam, bỗng trở nên lớn như người thật, phát ra ánh sáng vàng, nhanh chóng dung nhập vào cơ thể cậu.
Đinh Việt An trợn tròn mắt, suýt rơi ra khỏi hốc, nhìn giường rồi lại quay sang mọi người.
May mà ai nấy đều có biểu cảm như nhau, cũng không đến mức quá mất mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!