"Ban ngày bọn tôi đi học cùng nhau, cùng ăn cơm, buổi tối tôi đi làm thêm, cậu ấy về ký túc xá, tôi làm xong cũng về ngủ. Tôi thực sự không nhớ ra có chuyện gì đặc biệt cả, cậu ấy đột nhiên phát bệnh, rất kỳ lạ, mới một giây trước còn đang nói chuyện với tôi, giây sau đã hôn mê bất tỉnh, dọa người lắm."
Tô Nhiên cau mày: "Có thể cho tôi xem ký túc xá của anh không? Tôi không vào, anh bật video cho tôi xem là được."
"Được ạ, tôi về ký túc xá ngay."
Đinh Việt An cởi bộ đồ thú bông, nhét bùa bình an vào túi, vỗ nhẹ mấy cái rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về.
"Anh có từng nghĩ rằng, mỗi lần gặp nguy hiểm mà anh đều bình an vô sự, là vì sao không?"
Đinh Việt An khó hiểu, "Là sao ạ? Có phải vì tôi mệnh cứng, gi. ết cũng khó?"
Tô Nhiên lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải, là có người đang bảo vệ anh."
"Bảo vệ tôi? Ai thế, vậy tôi phải cảm ơn người ta rồi."
Tô Nhiên mỉm cười thần bí, "Sau này sẽ nói cho anh biết, giờ về ký túc xá trước đã."
"Vâng ạ."
Đinh Việt An đi rồi, Tô Nhiên nhìn bà lão tóc bạc trắng phía sau cậu, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, cậu ta sẽ không sao đâu, đi theo tôi nào.
"Bà lão mỉm cười, gật đầu với Tô Nhiên. Ký túc xá của Đinh Việt An khá sạch sẽ, hai dãy giường tầng hai bên, tổng cộng tám người. Hiện tại trong phòng không có ai, Đinh Việt An lấy điện thoại gọi video cho Tô Nhiên,"Đại sư, bọn họ không có ở đây, chắc đi gặp bạn gái hết rồi."
Vừa nói cậu vừa quay video quanh phòng, "Đây là giường của tôi, tôi dọn rất sạch sẽ, đây là giường của Lưu Tử Minh, cậu ấy nhỏ tuổi nhất trong phòng nên bọn tôi gọi là Tiểu Lưu, cậu ta lười lắm, chưa bao giờ gấp chăn...
"Đinh Việt An vừa lảm nhảm vừa quay video giới thiệu. Tô Nhiên quan sát ký túc xá, ánh mắt dừng lại ở một giường tầng trên phía trước, cau mày—giường này có luồng sát khí rất nặng, còn có dấu tích phù chú cô từng dùng. Tô Nhiên hỏi:"Giường tầng trên phía trước là của ai?"
"Cái đó hả, là của bạn thân tôi, Tước Nam, chính là người tôi nói bị bệnh đột ngột ấy."
"Sao thế? Có vấn đề gì à?"
Thấy sắc mặt Tô Nhiên không ổn, Đinh Việt An vội lùi mấy bước: "Không phải chứ đại sư, Tước Nam thực sự gặp chuyện à?
"Tô Nhiên nặng nề gật đầu. Đinh Việt An hoảng hốt, giọng nói như sắp khóc,"Không được đâu đại sư, Tước Nam là anh em chí cốt của tôi, cô nhất định phải cứu cậu ấy!"
Tô Nhiên: "Anh đừng vội, kể cho tôi nghe tất cả những gì anh biết."
"Tước Nam và tôi sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, lại là hàng xóm, bọn tôi thân nhau từ nhỏ, hồi bé nghịch lắm, hay leo cây bắt chim, tè bùn nặn đất..."
"He he," Đinh Việt An gãi đầu ngượng ngùng,
"Hồi nhỏ bọn tôi còn kéo váy con gái, còn chơi bắt 'quỷ treo cổ'. Cô biết 'quỷ treo cổ' không, là loại côn trùng sống trên cây ngô đồng, màu nâu sẫm, có cái kén hình bầu dục, bên ngoài dính lá cây vụn, phần đầu có một lỗ nhỏ, con sâu sẽ thò đầu ra, nhả tơ dài treo trên cây ngô đồng. Trà Đá Dịch Quán Lúc ấy con gái sợ lắm, né xa xa, bọn tôi thì không, còn xé kén, lấy sâu ra, dùng xilanh bơm nước vào bụng nó, bơm cho bụng nó căng phồng—vui lắm cơ..."
Tô Nhiên nghe mà méo miệng, sở thích này thật là... kinh dị, bèn cắt ngang: "Vào trọng tâm đi.
"Đinh Việt An cười ngượng:"À à xin lỗi, tôi vào trọng tâm đây. Một tuần trước, bọn tôi cùng đi ăn cơm ở căng tin, cậu ấy vừa ăn một miếng, *bịch* cái đổ gục lên bàn, tôi sợ quá tưởng đồ ăn bị bỏ thuốc, vội đưa vào viện.
Từ lúc đó đến giờ cậu ấy vẫn hôn mê, bác sĩ cũng không tìm ra bệnh.
Trước khi bị bệnh, bọn tôi dính nhau như hình với bóng, cùng đi học, cùng ăn cơm, ngủ cũng cùng phòng, chẳng có gì bất thường cả."
"Vài hôm nay tôi cứ nghĩ liệu có phải tôi và Tước Nam vô tình đụng phải thứ không sạch sẽ không. Cô xem, tôi thì xui xẻo liên miên, cậu ấy thì đột ngột hôn mê, chuyện này thật là kỳ quặc, đại sư, cô thấy tôi nói có lý không?"
Tô Nhiên gật đầu, "Bệnh của cậu ấy đúng là có vấn đề, chính xác hơn là... cậu ấy không phải đang bị bệnh."
"Không phải bệnh?"
Đinh Việt An ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt khẩn thiết, "Hồi nhỏ bọn tôi còn thề sống c.h.ế. t có nhau, cậu ấy không thể xảy ra chuyện được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!