Chương 13: Còn nặng hơn cả tôi?

"Hôm đó ai cũng uống không ít rượu, ông chủ gọi tài xế riêng, còn đặc biệt tiễn tôi một đoạn. Lúc đó tôi còn thầm vui, nghĩ là ông chủ quý tôi, trên đường ông ấy trò chuyện rất nhiều, hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, sinh năm nào, có bạn gái chưa, v.v…"

"Giờ nghĩ lại, hình như sau buổi tụ họp đó, tôi bắt đầu gặp đủ chuyện xui xẻo, giống như bị dính bùa, việc gì cũng đen đủi.

Lúc đầu chỉ là mấy chuyện nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là bị chó cắn, bị người điên rượt đánh, đang ăn thì nghẹn, đi đường dẫm phân chó, đơn hàng thì đủ lý do không thành, tôi nghĩ chắc gần đây vận xui nên xin nghỉ vài hôm thư giãn.

Vừa hay mấy ngày rồi chưa gặp Liêu Thần, tôi liền đến nhà cậu ấy tìm."

"Đến nơi mới biết Liêu Thần bị bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng, nằm liệt giường gầy trơ xương, hốc mắt lõm sâu, xương mặt lộ ra hết. Bố mẹ cậu ấy khóc nói với tôi rằng họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, khi bệnh viện gọi điện thì cậu ấy đã bất tỉnh nằm viện rồi."

Đinh Việt An ngừng một lát, rồi kể tiếp:

"Sau đó cậu ấy nằm phòng cấp cứu một tuần, không tìm ra bệnh gì, chúng tôi đành đưa về nhà chăm sóc. Mẹ cậu ấy nói chuyện với tôi một lúc, bỗng nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi giờ sinh bát tự, còn hỏi tôi có sẵn lòng giúp Liêu Thần không."

"Tôi đương nhiên là muốn giúp, liền hỏi giúp thế nào, mẹ cậu ấy nói tôi dương khí mạnh, bảo tôi tối ngủ cùng Liêu Thần một đêm, để cậu ấy hấp thụ dương khí của tôi. Giúp được cậu ấy thì tôi sẵn sàng, mà chỉ là ngủ chung, cũng không có gì ghê gớm, tôi liền đồng ý ngay."

"Tối hôm đó tôi và cậu ấy ngủ chung một giường, mẹ cậu ấy buộc một sợi dây đỏ vào tay tôi và Liêu Thần, nói làm vậy là dương khí của tôi có thể truyền sang cậu ấy, biết đâu sẽ khỏi bệnh. Tôi nhớ đêm đó rất lạnh, đặc biệt là cánh tay buộc dây đỏ, lạnh đến tê dại, giữa đêm tôi cũng ngại xin thêm chăn, cứ thế mà chịu đến sáng."

"Hôm sau, mẹ Liêu Thần nấu một bàn đầy đồ ăn ngon để cảm ơn tôi, bắt tôi ăn no rồi mới cho về. Vài ngày sau, Liêu Thần thực sự khỏi bệnh một cách kỳ diệu. Tôi vốn đã đen đủi, từ khi cậu ấy khỏi bệnh thì tôi lại càng xui xẻo đến mức không tưởng."

Đinh Việt An ôm đầu con ếch bông, mặt đầy sợ hãi, nuốt nước bọt rồi kể tiếp:

"Hôm qua tôi đang đi trên đường, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi, may mà tôi tránh kịp, không thì mất mạng rồi; Tối hôm trước tôi đang phát tờ rơi, biển quảng cáo rơi xuống, suýt chút nữa đè c.h.ế. t tôi; Hôm trước nữa, tôi chỉ dựa vào bức tường nghỉ chút, cô biết không? Tường vậy mà sập, suýt nữa vỡ đầu;"

Cậu càng nói càng sợ,

"Còn hôm nay, tôi đang chờ đèn đỏ trên xe điện, một chiếc xe tải chở cát chạy tới bên cạnh đột nhiên mất lái, lật đổ về phía tôi, chỉ cần tôi chạy chậm chút thôi là đã bị đè nát giống chiếc xe rồi. Thật sự là có người muốn tôi c.h.ế. t mà chưa c.h.ế. t được ấy! Tiểu sư phụ, cô giúp tôi xem xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tôi có phải đã đụng trúng thứ gì không sạch sẽ không?"

Tô Nhiên nhìn hai luồng khí đen quanh người cậu, thở dài,

"Tên xui xẻo đáng thương, anh đã bị người khác mượn vận rồi. Vốn dĩ vận khí của anh rất tốt, nhưng bị ông chủ công ty bất động sản trộm khí vận, sau đó lại giúp Liêu Thần chịu nghiệp bệnh, người ta thường nói đừng tùy tiện can thiệp vào nhân quả người khác, anh giúp người vượt qua khó khăn thì bản thân cậu sẽ gánh tai họa thay.

Việc anh còn sống đến giờ đúng là kỳ tích rồi."

Đinh Việt An nghi ngờ hỏi:

"Mượn vận là gì?"

Tô Nhiên giải thích:

"Vận khí con người không cố định, có thể tốt lên cũng có thể xấu đi. Có người làm gì cũng thuận lợi, cũng có người làm gì cũng thất bại. Trà Đá Dịch Quán Một số người vận khí không tốt sẽ tìm cách thay đổi, đó chính là mượn vận."

"Nói chung, mượn vận có ba loại: mượn người khác, mượn của chính mình, mượn trời."

"Loại đầu tiên là mượn từ người khác, đây là loại độc ác nhất, có thể khiến người ta tán gia bại sản. Loại thứ hai là mượn của chính mình, giống như tín dụng hay vay tiền tiêu trước – chính là mượn vận khí tương lai của mình. Còn loại thứ ba là mượn từ trời, cần cao nhân lập trận thi pháp, rất phức tạp, khó thực hiện."

"Vì vậy, cách dễ làm và không tổn hại lợi ích bản thân nhất chính là mượn của người khác."

"Còn bạn anh, cậu ta yêu con gái ông chủ bất động sản, nhờ quan hệ đó mà kiếm được kha khá, sau lại đá người ta. Ông chủ muốn trừng trị cậu ta, nhưng kết quả là anh lại bị vạ lây."

Đinh Việt An lại hỏi:

"Vậy có cách nào lấy lại vận khí không?"

"Có.

"Tô Nhiên giơ ngón trỏ, vẽ một lá bùa lên trán cậu, rồi đánh một luồng linh lực vào người cậu. Đinh Việt An kêu"oẹ" một tiếng, phun ra một ngụm uế khí.

"Xong rồi, phun ra được chỗ uế khí đó là ổn, sau này vận khí sẽ dần tốt lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!