Chương 12: Anh đúng là xui hết phần thiên hạ

Về đến nhà, Tô Nhiên trước tiên siêu độ cho vong hồn nữ quỷ, sau đó mới ngủ bù.

Khi tỉnh dậy đã là buổi tối, ánh sáng công đức trên người cô cũng đậm hơn rất nhiều.

Thân thể hiện tại quá yếu ớt, khiến Tô Nhiên không quen chút nào, phải nhanh chóng tu luyện mới được.

Người chủ cũ của thân xác này là người yêu cuộc sống, trên sân thượng trồng rất nhiều hoa cỏ. Tô Nhiên dứt khoát dùng đá bày một trận tụ linh trên sân thượng, ngồi vào giữa bắt đầu tọa thiền tu luyện.

Tinh hoa ánh trăng như có người dẫn dắt tụ lại quanh người cô, như phủ lên một lớp ánh sáng trắng, từ xa nhìn lại mờ mờ ảo ảo, giống như một vị Bồ Tát đang ngồi thiền.

Sau một đêm tu luyện, Tô Nhiên bài trừ hết tạp chất trong cơ thể, cảm thấy thân nhẹ như yến, linh lực cũng tinh tiến không ít.

Những ngày tiếp theo, Tô Nhiên sống rất sung sướng. Ngoài việc ăn cơm, ban ngày lẫn ban đêm cô đều tu luyện trên sân thượng, thời gian rảnh thì xem phim, nghiên cứu chiếc điện thoại mới mua.

Trà Đá Dịch Quán

Thế giới hiện tại này có rất nhiều điểm khác với thế giới trước kia của cô, cô nhân lúc này tìm hiểu cho kỹ.

Cứ thế trôi qua một tháng, linh lực cuối cùng cũng tăng lên không ít, bắt quỷ trừ yêu không thành vấn đề nữa.

Tối hôm đó, tâm trạng vui vẻ, Tô Nhiên rời khỏi khu chung cư.

Lúc mua đồ ăn ban ngày, cô có nghe ngóng được, người bây giờ phần lớn đều có thói quen sống về đêm, ban đêm thành phố Kim Giang còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, đặc biệt là phố ăn vặt trên đại lộ trung tâm, người đông như nêm, vô cùng nhộn nhịp.

Vì vậy Tô Nhiên vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng tới phố ăn vặt, định bụng ăn cho đã đời.

Đến nơi, quả nhiên như lời đồn, náo nhiệt vô cùng, các món ăn đủ loại khiến cô mê mẩn đến mức không muốn rời đi.

Mấy ngày liên tiếp, hễ trời tối là Tô Nhiên lại có mặt ở phố ăn vặt, vui vẻ lượn lờ giữa các quầy hàng, mệt rồi thì ôm đồ ăn ngồi trên bậc thềm, vừa ăn vừa ngắm dòng người qua lại.

Có nhóm ba năm người, cũng có người đi một mình, trai xinh gái đẹp, cả người mặc đồ cổ trang, Tô Nhiên nhìn mà thấy mãn nhãn, hai má phồng lên vì ăn quá nhiều.

Hôm đó, khi cô đang ăn xiên thịt, thì một người mặc đồ thú nhồi bông hình ếch, tay xách một đống ếch nhỏ, đến ngồi xuống bậc thềm đối diện cô.

Xét theo chiều cao thì là đàn ông, vừa ngồi xuống đã vạch cái miệng to của bộ đồ ra, nhét bánh cuộn vào.

Tô Nhiên nhìn anh ta, trong lòng thầm thở dài, cái người xui xẻo này là từ đâu chui ra thế, vận xui trên người mạnh đến mức cô đứng xa cũng thấy được.

Haizz, hành thiện một ngày.

Đã trông thấy rồi thì giúp một tay vậy.

Tô Nhiên đi đến ngồi bên cạnh anh ta, nghiêng đầu nhìn, "Đại ca, dạo này anh xui xẻo lắm nhỉ.

"Người đàn ông từ trong miệng ếch liếc nhìn cô, không thèm đáp. Tô Nhiên đưa xiên thịt trong tay cho anh ta, cười ngây thơ:"Nè, tôi mời anh ăn."

Người đàn ông lại liếc nhìn cô, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn xiên thịt trong tay cô,

"Nói thẳng đi, cô định làm gì? Muốn đánh thuốc mê rồi m. ổ b.ụ.n. g tôi lấy thận à, hay định bán tôi sang Miến Điện?"

Tô Nhiên cũng biết chút ít về mấy chuyện "mổ lấy thận", "bán sang Miến Bắc", "Mổ thận anh làm gì, tôi đâu có phải người xấu."

Thấy đối phương cảnh giác, Tô Nhiên lại cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện:

"Yên tâm, tôi thực sự không phải người xấu. Hơn nữa, có ai xấu mà xinh như tôi không?"

Người đàn ông rõ ràng không tin, thu dọn đồ định rời đi.

Vô duyên vô cớ tỏ ra tử tế, không gian trá thì cũng trộm cướp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!