Tôn Minh Viễn muốn phủ nhận, nhưng lời nói thốt ra lại khiến chính anh ta cũng hoảng hốt:
"Tôi đã từng thấy chứ. Người phụ nữ đầu tiên tôi g.i.ế. c mang chiếc vòng tay giống hệt như thế. Tôi nhìn thấy nó mỗi ngày, suốt cả tháng trời, sao có thể không nhận ra chứ."
Vừa dứt lời, mặt Tôn Minh Viễn tái nhợt, hoảng hốt đưa tay bịt miệng, lắc đầu liên tục.
Không phải! Không phải vậy! Anh ta không định nói như thế! Anh ta định nói là chưa từng thấy cơ mà! Nhưng miệng lại không kiểm soát được, cứ thế thốt ra sự thật trong lòng. Sao lại như vậy chứ?
Trong lòng Vương Khải thì hả hê, nhưng ngoài mặt lại vẫn nghiêm nghị, không để lộ chút cảm xúc nào.
Xem ra lá bùa nói thật của cô Tô đúng là hữu hiệu. Thằng nhóc này đúng là hung thủ thật rồi.
Chỉ có Vương Khải và Tôn Lâm biết chuyện lá bùa, những cảnh sát còn lại thì kinh ngạc há hốc mồm, không tin nổi vào tai mình. Ánh mắt nhìn Tôn Minh Viễn cũng trở nên khác lạ.
Thật là sống lâu mới thấy, chưa từng thấy tên tội phạm nào lại trơ trẽn tự khai mình g.i.ế. c người như thế.
Não bị lừa đá rồi à?
Hay ông trời thấy cảnh sát họ vất vả quá, nên đặc biệt "gỡ rối
"giùm? Vương Khải vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:"Anh Tôn, vừa rồi anh nói là anh g.i.ế. c người?"
Tôn Minh Viễn ra sức bịt miệng, cố ngăn bản thân nói tiếp, nhưng vô ích, giọng anh ta vẫn vang lên rõ ràng:
"Đúng vậy, tôi đã g.i.ế. c người, không chỉ một người. Tôi muốn viết được nhiều tác phẩm hay hơn, tôi muốn nổi tiếng, nhưng tôi làm không được vì cạn kiệt cảm hứng. Tôi đã không thể viết nổi một tác phẩm ra hồn nào."
"Cho đến một ngày, tôi tận mắt chứng kiến một người bị xe đ.â. m c. hết ngay trước mặt. M. áu của anh ta thậm chí còn b.ắ. n lên mặt tôi. Vậy mà tôi lại không thấy sợ chút nào. Sự kích thích kinh hoàng đó đã mang đến cho tôi nguồn cảm hứng vô tận. Cuốn sách tôi viết sau đó đã nổi tiếng chỉ sau một đêm."
Tôn Minh Viễn càng nói càng hoảng loạn, trong đầu gào thét điên cuồng: Không được nói! Không được nói! Mau dừng lại! Dừng lại ngay!
Trong lòng anh ta càng thêm tuyệt vọng.
Anh ta không nên nói ra những lời này! Anh ta cũng không muốn nói!
Anh ta định nói rằng mình không g.i.ế. c người, định làm ra vẻ như một công dân tốt.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!
Tại sao lại không kiểm soát được bản thân, cứ thế phun ra hết bí mật trong lòng?
Tôn Minh Viễn bịt miệng, nghiến chặt răng, không muốn nói nữa, nhưng miệng lại như không còn là của mình, vẫn tiếp tục tuôn ra từng câu kinh hoàng:
"Tôi biết phải viết sách thế nào rồi.
Thế là tôi cố ý chọn ra tay với những người ngoại tỉnh, vì họ không có người thân ở đây, có xảy ra chuyện cũng chẳng ai phát hiện.
Tôi làm họ ngất đi rồi nhốt dưới tầng hầm, trói tay chân lại. Tôi từ từ tra tấn họ, m. óc mắt, cắt lưỡi, c. hặt tay chân.
Tôi dùng cưa điện cắt họ thành từng mảnh… Tất cả cách tra tấn tôi đều dùng qua, thậm chí còn tự sáng chế hơn chục loại hình cụ.
M. áu b.ắ. n tung tóe khắp căn phòng. Họ càng đau đớn, tôi càng hưng phấn. Mấy người biết cảm giác m. áu b.ắ. n lên người thế nào không? Ấm ấm, nóng nóng… Cảm giác đó thật tuyệt vời, khiến tôi cảm thấy sôi sục.
Từ đó tôi viết như lên đồng, tác phẩm nào cũng nổi như cồn, thậm chí còn bán ra nước ngoài. Đám ngoại quốc đó mê thể loại này lắm. Tôi vừa có danh lại có lợi, ai gặp tôi cũng phải kính gọi một tiếng "thầy
". Mấy người nói xem, tôi có giỏi không? À đúng rồi, hiện trong tầng hầm vẫn còn một người đang bị nhốt, nhưng sao chứ? Mấy người không có bằng chứng thì không thể bắt tôi đâu."
Xong rồi!
Xong thật rồi!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!